Dương Lăng ngửa mặt lên trời cười ha hả, rồi lạnh lùng nói:
- Lưu đô ty dùng binh hay thật, quả nhiên giờ Thìn ba khắc đã tới tập hợp.
Lưu đô ty tỏ vẻ bướng bỉnh bất tuân nói:
- Quân lệnh của đại nhân như núi, đã nói giờ Thìn ba khắc tập hợp, mạt tướng tự nhiên là không dám muộn, mà cũng không dám sớm.
Dương Lăng nhìn vào ánh mắt khiêu khích của hắn một lát, trong lòng đột nhiên chấn động, lập tức thanh tỉnh. Lưu Sĩ Dung vẻ mặt không hề sợ sệt, rõ ràng là đã lợi dụng kẽ hở trong lời nói của mình, nếu hôm nay muốn dùng quân pháp trị tội hắn thì hắn tất sẽ dùng việc chấp pháp bất công mà kiện lên cấp trên. Nếu làm như vậy, kiện cáo sẽ rất lôi thôi, toàn quân cao thấp còn có ai thèm kính sợ mình? Chẳng phải sẽ theo ý đồ của chúng sao?
Dương Lăng ấn chuôi kiếm, vội hít vài hơi, ổn định tâm tình, đứng trên đài chẳng nói chẳng rằng gì. Lưu Sĩ Dung thấy hắn nghẹn lời, không khỏi hiện lên nụ cười đắc ý, hắn đứng dậy nói:
- Đại nhân, những binh sĩ này không có quy củ, để mạt tướng về bản trận chỉnh lại đội ngũ!
Hắn xoay người lên ngựa chạy về đê tam ty, roi ngựa trong tay vung lên, tiếng rít vun vút, rồi trầm giọng quát:
- Tham tướng đại nhân có lệnh, lập tức tập hợp, mau mau về vị trí, chậm trễ coi chừng ăn roi.
Còn lại quân binh hai ty thấy hắn đuổi lính như đuổi dê, không khỏi phá lên cười. Dương Lăng cười lạnh nhìn giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737389/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.