Dương Lăng ngửa mặt lên trời cười ha hả, rồi lạnh lùng nói: - Lưu đô ty dùng binh hay thật, quả nhiên giờ Thìn ba khắc đã tới tập hợp. Lưu đô ty tỏ vẻ bướng bỉnh bất tuân nói: - Quân lệnh của đại nhân như núi, đã nói giờ Thìn ba khắc tập hợp, mạt tướng tự nhiên là không dám muộn, mà cũng không dám sớm. Dương Lăng nhìn vào ánh mắt khiêu khích của hắn một lát, trong lòng đột nhiên chấn động, lập tức thanh tỉnh. Lưu Sĩ Dung vẻ mặt không hề sợ sệt, rõ ràng là đã lợi dụng kẽ hở trong lời nói của mình, nếu hôm nay muốn dùng quân pháp trị tội hắn thì hắn tất sẽ dùng việc chấp pháp bất công mà kiện lên cấp trên. Nếu làm như vậy, kiện cáo sẽ rất lôi thôi, toàn quân cao thấp còn có ai thèm kính sợ mình? Chẳng phải sẽ theo ý đồ của chúng sao? Dương Lăng ấn chuôi kiếm, vội hít vài hơi, ổn định tâm tình, đứng trên đài chẳng nói chẳng rằng gì. Lưu Sĩ Dung thấy hắn nghẹn lời, không khỏi hiện lên nụ cười đắc ý, hắn đứng dậy nói: - Đại nhân, những binh sĩ này không có quy củ, để mạt tướng về bản trận chỉnh lại đội ngũ! Hắn xoay người lên ngựa chạy về đê tam ty, roi ngựa trong tay vung lên, tiếng rít vun vút, rồi trầm giọng quát: - Tham tướng đại nhân có lệnh, lập tức tập hợp, mau mau về vị trí, chậm trễ coi chừng ăn roi. Còn lại quân binh hai ty thấy hắn đuổi lính như đuổi dê, không khỏi phá lên cười. Dương Lăng cười lạnh nhìn giáo trường hỗn loạn, tùy ý để Lưu Sĩ Dung náo loạn. Lưu Sĩ Dung dương dương tự đắc, nhìn thấy uy phong của tham tướng đại nhân đã bị hạ xuống, thể diện chẳng còn gì, lúc này mới ước thúc đội ngũ đàng hoàng, nghiêm trang nói: - Khải bẩm tham tướng đại nhân, Tả Tiêu quân đệ tam ty đã tập hợp xong, xin đại nhân hạ lệnh! Dương Lăng làm như không nghe, nhìn quan phụ trách trung quân dưới đài hỏi: - Trung quân, Bào tham tướng đâu? Lưu Sĩ Dung cướp lời: - Ty chức đang muốn khải bẩm đại nhân, Bào tham tướng hôm qua thân thể không thoải mái, hôm nay lại bị nặng lên, nhờ ty chức xin đại nhân cho nghỉ. Dương Lăng liếc nhìn hắn, cười mà như không. Lưu Sĩ Dung nhìn thấy thế trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: “Có phải là ta đang đùa với lửa không, tiểu tử này nếu nhẫn tâm kêu người đánh giết, thật sự làm lớn chuyện này để gỡ lại thể diện thì sao đây?” Hắn đang vô cùng cẩn thận, nhưng chỉ nghe Dương Lăng điềm nhiên như không nói: - Vậy à! Hôm qua nghe nói Bào tham tướng có bệnh mà bản tướng vừa mới đến nhận chức, công việc bộn bề, còn chưa kịp đi thăm hắn. Lát nữa diễn võ xong, Lưu đô ty theo ta đến thăm Bào tham tướng nhé. Y ngừng lại một chút, rồi nói: - Hôm nay diễn võ, tướng sĩ trong quân giáp trụ thì đầy đủ nhưng tại sao trong tay lại không có binh khí? Các ngươi ngày thường luyện tập võ nghệ đều là như thế sao? Liên Đắc Lộc trên ngựa chắp tay nói: - Bẩm đại nhân, Thần Cơ doanh rất gần hoàng thành trọng địa, e rằng kinh động trong cung và dân chúng, do đó xưa nay luyện tập hỏa khí thì một lần mỗi tháng, kéo cả đội ngũ vào núi tập dượt, còn bình thường thì chỉ diễn luyện trận pháp, đội ngũ thôi. Dương Lăng ngày xưa đã từng gặp qua đội hỏa súng biên quân. Cách đánh của đạo quân ô hợp đó quả là vô cùng thảm hại. Từ khi biết được mình được điều tới Thần Cơ doanh, y đã khổ công suy nghĩ rất lâu về phương pháp luyện binh, cùng với cấp bậc kỹ thuật hỏa khí bây giờ, làm sao đề cao được tốc độ xạ kích của hỏa khí Khắc tinh lớn nhất của hỏa khí thời đại này là là kỵ binh của địch nhân. Nếu có thể truyền phương pháp xạ kích ba quãng ba hàng cho binh sĩ, phối hợp hàng lá chắn tay và kỵ binh, tất sẽ thành một chi kỳ quân. Lúc này nghe Liên Đắc Lộc nói thế, y không khỏi nhíu mày nói: - Thần Cơ doanh sở trường hỏa khí mà mỗi tháng chỉ luyện tập một lần, vậy binh sĩ làm sao có thể thuần thục sử dụng súng ống được? Tư Khố Quan, đi lấy súng ống hỏa pháo ra đây, toàn doanh xuất phát, bản tướng muốn vào núi huấn luyện!. Tư Khố Quan khom người nói: - Đại nhân, súng và hỏa pháo phải có đại nhân đóng dấu của ngài mới có thể lấy ra. Xin đại nhân ban lệnh. Còn nữa, những thứ như hỏa dược và đạn pháo do Bào phó tham tướng giữ, không có lệnh phù của ông ta cũng không động vào được, ngài xem... Dương Lăng nghe xong từ từ lui về phía sau vài bước, ngồi vào ghế soái do thân quân thu xếp, dựa vào lưng ghế, nói: - Nếu đã như vậy, hôm nay tạm không vào núi luyện tập nữa. Ba ty sở thuộc xưa nay huấn luyện ra sao thì cứ làm như cũ. Trên mặt Lưu Sĩ Dung hiện lên nụ cười đắc ý, còn ánh mắt của chư tướng khi nhìn về phía Dương Lăng đều có vẻ không còn kính sợ như trước lại thêm chút khinh thường. Dương Lăng điềm nhiên như không, chỉ dụng tâm quan sát từng thuộc hạ của tam ty đang tập luyện. Việc huấn luyện Thần Cơ doanh xưa nay chủ yếu là duyệt binh đội ngũ, tập trận pháp, những thứ này sớm đã luyện đến thuộc làu rồi. Đội ngũ đi đứng gọn gàng răm rắp, trận pháp diễn luyện ngươi công ta thủ, ngươi thủ ta công, lui lui tới tới, khiến người xem hoa cả mắt, nhưng sợ rằng chỉ để đẹp mắt mà thôi. Đội hình quan binh mặc trọng giáp đi đứng tuyệt đẹp. Các loại chuyển đổi trận thức càng xảo diệu vô cùng, hơn nữa lại có thêm giáp tốt, bước chân mạnh mẽ, cử chỉ hài hòa với nhau, di chuyển trên giáo trường nhanh như chớp, làm bụi mù mịt nổi lên bốn phía. Người xem nhiệt huyết sôi trào, liếc mắt vừa nhìn quả thật đây là một quân đội hổ lang. Dương Lăng nhìn cảnh này, so với cảnh loạn quân chém giết khi xưa ở Kê Minh Dịch và trong Hồ Lô cốc,càng khiến cho y có cảm giác như có hoa mà không có quả, chỉ dùng để biểu diễn duyệt binh thì cố nhiên rất đẹp, nhưng thật sự không có lực sát thương gì. Y thấy việc diễn luyện như thế quả thật rất chán, nhưng thân là chủ tướng không thể rời đi, chỉ đành ngồi đó kiên nhẫn đợi ba ty luyện tập xong. Diễn võ chấm dứt, Dương Lăng lập tức dẫn thân binh theo Lưu Sĩ Dung cùng tới doanh trướng của Bào phó tham tướng. Lưu Sĩ Dung thấy y thần sắc hiền lành, còn cho là y bị mình hành hạ đã mềm đi rồi nên mới tới chỗ Bào đại ca làm hoà, trong lòng không còn cảnh giác nữa. Doanh trướng Bào phó tham tướng ở giữa đại doanh, được thiết kế dựa vào núi, ở cửa có bốn thân binh gác. Dương Lăng theo Lưu Sĩ Dung vào phòng ngủ của Bào Tận Thẩm, chỉ thấy Bào phó tham tướng đang đắp chăn nửa nằm nửa ngồi, dựa vào giường lò, trên đầu để một cái khăn. Lưu Sĩ Dung nói: - Bào đại nhân, Dương tham tướng nghe nói ngài ốm liệt giường, nên đặc biệt tới đây thăm. Bào phó tham tướng thấy Dương Lăng, vội vàng làm bộ muốn đứng dậy, miệng nói không ngớt: - Một chút bệnh nhỏ thôi, sao dám để đại nhân cực nhọc. Ty chức đã nhiều ngày qua bị bệnh thấp khớp ở tuổi già tái phát, thật sự không đi được nên đành phải xin nghỉ. Đại nhân hôm nay điểm binh luyện tập, xem quân uy của doanh ta như thế nào? Dương Lăng đỡ lấy thân thể sắp rời khỏi giường lò của hắn, đắp chiếc chăn lại cho hắn xong, mỉm cười nói: - Ninh đại nhân và Bào đại nhân dạy binh đúng cách, quân uy nghiêm chỉnh, bản tướng đã đại khai nhãn giới rồi. Ha ha! Bản tướng nghe nói Bào đại nhân bệnh nặng, vốn nên lập tức tới xem, nhưng ba quân đã tụ tập đầy đủ ở giáo trường cho nên không tiện bỏ việc, do đó tới chậm, Bào tướng quân đừng trách. Bào phó tham tướng thừa cơ nằm lại trên giường, cười mà như không, nói: - Không sao, việc quân vẫn quan trọng hơn. Đại nhân còn trẻ lại đầy hứa hẹn, Tả tiêu doanh chúng ta được đại nhân quản lí, nhất định ngày càng lớn mạnh. Mạt tướng chỉ bị bệnh già thôi, thật sự là không sao cả. Dương Lăng cười nhạt, liếc mắt nhìn Lưu Sĩ Dung nói: - Bản tướng dù sao cũng xuất thân văn nhân cho nên chẳng biết quy củ trong quân, còn cần phải xin lão tướng quân chỉ dạy nhiều. Lấy chuyện hôm nay làm ví dụ, hôm qua ta dặn ba ty giờ Thìn ba khắc hôm nay phải tới giáo trường đợi lệnh, kết quả nhất thời sai sót, nói thành giờ Thìn ba khắc tới giáo trường tập hợp; Lưu đô ty đến đúng giờ nhưng bị ta hiểu lầm, giáo huấn hắn một lát, bản tướng bây giờ nhớ tới vẫn còn xấu hổ. Bào Tận Thẩm cười khẩy, liếc nhìn Lưu Sĩ Dung, vui tươi hớn hở nói: - Đại nhân nói như vậy cũng không tính là nói sai. Ha ha, nhưng... Diễn võ cũng không phải là đại sự gì, tới muộn thì thôi, người ta nói quan mới vừa nhậm chức đốt ba đống lửa (tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa (1),thật ra chỉ sơ sơ là được rồi. Đám binh sĩ lưu manh này cũng không cần phải làm quá. Dương Lăng mỉm cười nói: - Bổn quan nếu có lão tướng đức cao vọng trọng như Bào đại nhân giúp đỡ, trong quân trên dưới đồng lòng thì cần gì phải đốt ba đống lửa chứ? Do đó lão tướng quân phải mau khỏi bệnh đi thôi. Tuy nói trong quân không có chiến sự phát sinh nhưng những thứ tạp vụ thường ngày thì bổn quan nhất thời xử lý tới sứt đầu mẻ trán. Bào Tận Thẩm vội đáp: - Đại nhân có thể được Hoàng Thượng ân sủng xem trọng thì làm sao đến cả chút việc như thế mà cũng không xử lý ổn chứ? Ha ha, ngài quá khiêm tốn rồi. Hai ngày trước trong quân không có tướng, tôi đành phải cố chống đỡ thôi. Bây giờ Dương đại nhân tới rồi, tôi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, trong quân nhiều việc còn phải nhờ Dương đại nhân quan tâm tới. Dương Lăng lập tức đứng dậy nói: - Cũng nên thế, nên thế. Bào tướng quân chưa lành bệnh vậy rất cần nghỉ ngơi. Chuyện trong quân hà tất phải lo lắng, bổn quan xin được cáo từ… Dương Lăng đi đến cửa, hít hít mũi, ngửi thấy trong phòng có mùi rượu liền cười lạnh rồi ngang nhiên đi ra ngoài, bỏ lại Bào Tận Thẩm và Lưu Sĩ Dung ngạc nhiên nhìn nhau. ********************************* - Liễu Bưu, ngươi chạy về Cẩm Y Vệ ngay lập tức. Nếu Trương đại nhân về Thiên Tân vệ rồi thì tới ngay chỗ Tiền Ninh Tiền đại nhân, ngoài ra tới Đông Xưởng gặp Phạm công công mời Xưởng Vệ ra mặt. Cho dù phải đào sâu ba thước thành Bắc Kinh cũng phải tìm cho ra mấy thứ gia vị mà Bào phó tham tướng thích ăn. Nhất Thanh, Đi! Chúng ta đi tìm quan Trung quân tâm sự! - Hồ Trung Quân, bản tướng vừa mới nhậm chức, cũng không hiểu lắm về vai trò của chánh phó tham tướng, ngươi mau nói lại cho ta nghe. ... - Hay lắm! Bổn quan hiểu rồi. Bào phó tham tướng ốm liệt giường không thể làm việc nặng cho nên bản tướng không dám trách ai. Thầy ký, nhớ kỹ rằng từ hôm nay trở đi mọi việc trong quân đều do bổn quan tiếp quản. Việc lương thảo, quân tư trọng yếu nếu không có bổn quan đóng dấu thì không được chi dụng. Phát lương bổng, những chi phí đi lại nếu không có bổn quan kí tên, bất luận là ai cũng không được xài. Ngoài ra, ngày mai chính là ngày phát lương phải không? Lương bổng của Đệ tam ty tạm thời không phát. Đêm qua bổn quan nhận được khiếu nại nói là đệ tam ty có mấy tiêu trưởng, bả tổng giả mạo lĩnh lương, để ta điều tra rõ rồi trả lời. - Mấy tên tiểu lại cấp dưới giả mạo ăn lương khống, làm bại hoại quân kỷ, phải trừng phạt nghiêm. Sau này, việc lên chức điều động sĩ quan cỡ thập trưởng trở lên phải có bổn quan gật đầu, nếu không sẽ không có hiệu lực. Dương Lăng cười lạnh đi đến cửa, rồi quay đầu lại dặn dò: - Giữa trưa hôm nay chuẩn bị một mâm cỗ to, ta phải mở tiệc chiêu đãi Liên đô ty. “Tên Bành mập không phải thích làm cỏ đầu tường sao? Được, vậy trước tiên cứ ở trên đầu tường đi, đỡ phải vướng tay vướng chân.” Quan Trung quân len lén lau mồ hôi. Vị tham tướng đại nhân hào hoa phong nhã này lợi hại thật, vừa cười cợt vừa lấy sạch quyền của Bào phó tham tướng. Trước kia cũng từng thấy tướng lĩnh trong quân lục đục với nhau nhưng đều chỉ chạy loanh quanh mua chuộc lòng người, còn thường thì chỉ đọ sức võ công một phen, đâu có ai dùng chiêu nham hiểm như vậy. Quan Trung quân là chức quan phụ trách nội vụ trong quân đội. Phụ trách nội vụ vốn là công việc béo bở, hôm nay thấy thủ đoạn của Dương Lăng, Hồ Trung Quân sợ Dương Lăng đại nhân tận trung vì nước, cúc cung tận tụy không ngại vất vả cực nhọc lấy béng luôn cả việc của mình bèn cười nịnh, nói: - Dạ dạ dạ, đại nhân yên tâm, ty chức lập tức thông báo cho Bào đại nhân, giữa trưa chuẩn bị một mâm cỗ tốt nhất. Dương Lăng nghe xong nhướng mày, lạnh lùng nói: - Không phải nói là Bào đại nhân nằm liệt giường, mọi việc không phải xin chỉ thị của hắn sao? Bổn quan nói mà ngươi cũng không nghe à? Hồ Trung Quân luống cuống, vội vàng nói: - Đại nhân hiểu lầm, ty chức nói Bào đại nhân đây không phải là Bào đại nhân, không phải đâu. Ý ty chức nói là Bào đại nhân, không phải Bào phó tham tướng, là đường đệ của hắn mà. Đây là, quan phụ trách mua sắm cho Tả tiêu quân, Bào Tận Trung Bào đại nhân. - Hả? Dương Lăng sáng mắt lên, đập đập chiếc roi ngựa trong lòng bàn tay, trầm ngâm hồi lâu rồi mới cười khà khà nói: - Quan mua sắm à? Vậy năm ngàn quan binh trong đại doanh chúng ta ăn tiêu, chi phí đều là do hắn phụ trách phải không? Hôm sau, Tả Tiêu quân được phát lương, quan binh đệ tam ty một xu cũng chẳng có, tìm đến quan quân nhu hỏi thì được hắn nói là: Nửa đêm hôm qua có binh lính dùng giấy bọc đá ném vào phòng ngủ tham tướng đại nhân, báo là đệ tam ty có mấy người quản lý báo cáo láo, giả mạo lĩnh quân lương, do đó tiền lương của đệ tam ty phải đợi Tổng binh đại nhân tra ra chân tướng mới có thể phát được. Quan quân nhu bị Lưu Sĩ Dung chửi cho một trận, lại chạy tới truy vấn tham tướng đại nhân khi nào thì mới có thể tra ra... thân binh tham tướng là Liễu Bưu trịnh trọng nói cho hắn một chuyện lạ: Tham tướng đại nhân trước mắt bận quá, đang chỉnh đốn doanh vụ, nhân vì sáng sớm hôm nay khi tham tướng đại nhân ăn điểm tâm, không ngờ ăn phải một con gián chết, tham tướng đại nhân vì thế nổi trận lôi đình, đến thức ăn của sĩ quan đã như vậy, thứ mà binh sĩ bình thường ăn còn là đồ cho người ăn sao? Do đó tham tướng đại nhân yêu binh như con đang xét xử quan mua sắm. Về phần tra có ra việc có lương khống không thì cứ về đợi tin tức đi. Dương Lăng đã nổi giận thật sự. Dưới ánh mắt của năm ngàn quân binh dám hết lần này tới lần khác trêu vào chủ tướng ba quân, có là phật tổ thì cũng phải tức giận. Hắn nếu đã dám coi khinh đắc tội thượng quan thì phải chuẩn bị gánh chịu mọi trách nhiệm. Dương Lăng chưa từng lãnh binh nhưng y biết khi bắt tay vào chuyện gì cũng cần nắm hai việc, một là quyền quản lý nhân sự, hai là quyền quản lý tài sản, kinh nghiệm, uy vọng, đức cao vọng trọng gì thì cũng đều chỉ do mình dựng nên. Binh lính không có lương, hắn còn kính trọng ngươi nữa không? Đi theo ngươi một tên quan không tiền đồ, dù ngu tới đâu cũng không theo mãi được. Trong ty mua bán,Bào Tận Trung cười lạnh nói: - Tham tướng đại nhân, năm ngàn tráng hán một mùa đông ăn bao nhiêu rau củ? Làm sao mà tính rõ được? Hơn nữa tính đến thịt cá, mấy đại nhân cũng phải ăn uống, đúng không! Hắn quơ lấy một bao tải, chỉ vào đống sổ sách hỗn độn bên trong nói: - Hạ quan phải mua bán hàng ngày chạy đi chạy về rất mệt mà bên người lại thiếu người giúp đỡ, biết ghi sổ đóng dấu cũng chẳng có ai thì nói gì đến tính toán rõ ràng. Mấy chuyện thu chi này ai mà tính cho rõ được chứ? Dù sao hạ quan cũng không có tham ô, đại nhân không tin thì cứ việc đi mà kiểm tra. Dương Lăng nhìn một đống sổ sách để chật ba bao tải cũng không khỏi đau đầu. Việc tước lấy quyền quản lí, nắm quyền điều động nhân sự tất nhiên có thể áp chế được Bào Tận Thẩm nhưng không thể cướp đoạt quyền chưởng quản quân giới, súng, thuốc nổ, đây là thủ đoạn kiềm chế lẫn nhau của hoàng gia. Nếu muốn làm hắn ngoan ngoãn chịu thua để từ đó nói gì nghe nấy, phối hợp với kế hoạch luyện binh tất phải nắm được đuôi của hắn. Nếu nắm được chứng cớ chính xác hắn tham ô quân lương, chẳng phải hắn sẽ ngoan ngoãn phục tùng sao? Nhưng tìm đâu ra trợ thủ có thể tìm ra khoản này đây? Dương Lăng đang ưu sầu bỗng có tên lính hổn hển chạy vào, kêu lên: - Đại nhân, huynh đệ của ngài tới thăm, hạ quan không nhìn ra được thân phận nên không dám tự tiện cho vào doanh, xin đại nhân tự mình đến xem. - Huynh đệ ta à? Dương Lăng giật mình, chẳng lẽ là Đông Xưởng hoặc Cẩm Y Vệ lại phái một tên đao phủ chỉ biết đánh giết tới giúp mình sao? Hắn liếc nhìn Dương Nhất Thanh thì y cũng khẽ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì. Dương Lăng đá vào đống sổ, nói: - Bào thu mua, ngươi không cần mạnh miệng, bổn quan vị tất đã không tra được ba bao này. Nhất Thanh, ngươi ở lại đây canh chừng, bổn quan ra cửa doanh xem một chút. Bên trong hàng rào cửa doanh cao nửa người có vài tên lính đang đứng ngó nghiêng bảy tám người bên ngoài. Dương Lăng từ xa đã thấy đại hán vóc người khôi ngô chắc khỏe chính là nhạc phụ Hàn Lâm. Nhạc phụ cũng đã tới nơi này rồi vậy Ấu Nương nhất định cũng tới đây. Dương Lăng mừng quá quất một roi vào mông ngựa, giục ngựa đến cửa doanh mới ghìm cương, cao giọng quát: - Mau mau mở cửa doanh. Vài tên lính quay đầu lại thấy tham tướng đại nhân tới vội vàng xoay người khúm núm, cùng kêu lên: - Tham kiến đại nhân. Lúc này chỉ nghe ở ngoài hàng rào có một tiếng hô yêu kiều thanh thoát: - A! Một vị tướng quân thiếu niên anh tuấn quá! Dương Lăng nhìn lên, thấy người vừa nói chuyện chính là một tiểu thư sinh cầm quạt giấy cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc một bộ áo dài xanh, đầu đội khăn công tử, khóe môi có một nốt ruồi mỹ nhân, bộ dáng còn yêu kiều hơn cả nữ tử tuyệt đẹp ba phần. Dương Lăng chỉ cảm thấy bộ dáng của thiếu niên thập phần quen mắt, lại nhìn chăm chú một lát, đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi: - Là ngươi?! Tiểu thư sinh đó mới vừa rồi chỉ nhìn một bên, thấy vị tướng quân thiếu niên này mặc giáp đội mũ oai hùng bất phàm, đang mở to đôi mắt như hoa đào thích thú, nhưng vừa thấy hắn quay mặt lại cũng không khỏi kinh hỉ chỉ vào hắn gọi nói: - A! Là... là hắn! Dương Lăng lúc này mới nhìn thấy bên cạnh tiểu thư sinh đó còn có ba công tử đang đứng. Một người có vẻ tuấn tú, một người hơi mập mặc áo thư sinh màu tím nhạt, người còn lại đầu đội mũ quả dưa, mặc áo bó lưng tay hẹp, mặt mày tươi rói, đoan trang yêu kiều, chính là Hàn Ấu Nương... Chú thích: (1) Ý là quan viên mới lên chức thường dùng những biện pháp cải cách hay những chính sách mới. Điển cố: Thời Tam Quốc khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian ngắn đã ba lần dùng hỏa công đánh Tào Tháo. Lần đầu hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng làm mười vạn quân Tào của Hạ Hầu Đôn còn được vài người. Lần thứ hai ở Tân Dã dùng hỏa công, thủy yểm diệt sạch mười vạn quân của Tào Nhân, Tào Hồng. Lần thứ ba hỏa thiêu Xích Bích trăm vạn quân Tào thảm bại, rốt cuộc chỉ còn 27 người theo Tào Tháo chạy thoát. Bấy giờ người ta gọi ba lần đốt lửa này là “Gia Cát lượng mới nhậm chức đốt ba đống lửa”. Về sau thì thành “Quan mới lên nhậm chức đốt ba đống lửa”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]