Một tràng tiếng tiêu khoan thai vang lên, lúc thì trau chuốt nhẹ nhàng, ngọt ngào u nhã, lúc thì phiêu dật, thê lương mà lại gần gũi, làm cho người ta như say như mê.
Khuôn mặt Hàn Ấu Nương nóng bừng lên, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui vào. Ai biết nha đầu đáng chết đó nói kỹ thuật thổi tiêu không có tiêu thật ra là khẩu kỹ. Một câu vô tình vừa rồi vốn đã đem việc khuê phòng giữa mình và tướng công nói hết cho người ta nghe, sau này làm sao không xấu hổ khi gặp lại các nàng chứ?
Tô Tam ngồi trên đầu giường, hai tay chống mép giường, đầu hơi cúi, môi cong lại, còn đang cố nín cười. Tuyết Lý Mai ngồi bên cạnh, dùng bả vai thúc khẽ vào người nàng một cái, nói nhỏ:
- Đừng cười, cẩn thận Ấu Nương tỷ ngượng quá hóa giận. Hơn nữa, việc của người đi trước, làm gương cho người đi sau... Hừ hừ, Ngọc Tỷ sắc nghệ song tuyệt, không biết có phải là càng giỏi việc thổi tiêu ngắm trăng không nữa?
Ngọc Tỷ Nhi nhất thời đỏ mặt. Các nàng mặc dù chưa tiếp khách, nhưng ở lâu nơi chốn tìm vui đó thì mấy thứ ẩn dụ này sao lại không rõ. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Ấu Nương, thấy nàng không chú ý, liền oán hận nhéo vào đùi Tuyết Lý Mai.
Đường Nhất Tiên quay sang thấy Ấu Nương tỏ vẻ bội phục, không khỏi rất đắc ý. Nàng đem hết sức ra khoe, tiếng tiêu lên xuống rồi chợt im bặt, rồi đột nhiên lại có tiếng hót của chim bách linh vang lên, thanh âm chợt xa chợt gần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737387/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.