Dương Lăng ôm bức tranh quý chưa bồi lưng của hoàng đế, ngồi xe thuê về nhà. Xuống xe, y cất bước đủng đỉnh nghênh ngang vào nhà, uy nghi chẳng kém các đại thần thượng triều. Phiền một nỗi là tiểu nha hoàn Vân nhi lanh mồm lanh miệng đã sớm cao hứng đem hành động vĩ đại của lão gia bị phạt trượng rồi kháng thánh chỉ kể cho Ấu Nương nghe, nên dù hắn làm bộ như thế vẫn không thể giấu được ai. Nghe kể xong, Hàn Ấu Nương đã lập tức đứng ngồi không yên ngóng đợi tin tức phu quân. Vừa nghe thấy tiếng của tướng công, nàng vội vàng nhảy ra khỏi phòng ôm chặt cổ y, mắt đầy lệ, vui mừng lắp bắp:
- Tướng công! Chàng đã về, … Ấu Nương lo muốn chết.
Nàng vẫn chưa chải đầu, mặt không son phấn, tóc xõa ngang vai giống hệt kiểu tóc lúc ở nhà của phụ nữ thời Hán Đường và những cô gái xõa tóc thời hiện đại, phối hợp với chiếc váy màu xanh nhạt mộc mạc càng tôn dáng người mềm mại yếu đuối. Dương Lăng thấy gương mặt vợ yêu vừa khỏi bệnh vẫn đầy vẻ nhợt nhạt nên không khỏi lo lắng:
- Nàng vừa khỏi bệnh, không phải Điền thần y đã bảo nàng phải nằm nghỉ sao! Sao lại ra đây, mau vào nằm đi! Phải rồi, nàng đã uống thuốc điều hoà thân thể mà Điền thần y cho chưa?
Tiểu nha hoàn Vân nhi bên cạnh sợ hãi thốt:
- Lão gia, nô tỳ sắc rồi, nhưng phu nhân ngại đắng không chịu uống. Người nói ngồi trên giường hít thở là được, đã hít thở hết một lúc rồi.
Dương Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737385/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.