Thấy thiếu niên mặc đồ nho sỹ, đằng sau còn có bảy tám tên tú tài bộ dạng èo uột yếu ớt bám theo như lũ chim cun cút, Nghiêm Khoan cho rằng y chỉ là một kẻ đọc sách tới chốn lầu xanh uống rượu vui chơi. Vốn hắn cũng không muốn vô lễ, thế nhưng tờ văn tự đã bị cướp mất, trong lòng cũng thầm sợ sẽ xảy ra điều gì lầm lỡ, lại nghe Chu Hậu Chiếu cứ đọc ầm lên như chỗ không người nên hắn chẳng màng khách sáo nữa, lập tức bước tới đưa tay giật lại.
Chu Hậu Chiếu thấy hắn đưa tay ra cướp thì bèn vội tránh sang bên cạnh, bàn tay Nghiêm Khoan liền vỗ trúng vào cánh tay y. Tay Chu Hậu Chiếu chợt trầm xuống, roạt một tiếng vang lên, lập tức tờ văn tự chuộc thân rách thành hai nửa.
Chu Hậu Chiếu cả mừng, bèn dùng cái giọng vịt đực của mình cười nói:
- Mọi người đều thấy rồi đó nhé! Chính hắn ta tự xé tờ giấy này, không liên quan gì tới ta hết.
Nghiêm Khoan cuống lên, lập tức bước tới tung ra một quyền, miệng mắng:
- Đồ tiểu súc sinh, cút con mẹ mày đi!
Quyền của hắn đánh trúng ngay vào sống mũi của Chu Hậu Chiếu. Ngay lập tức Chu Hậu Chiếu choáng váng đầu óc, máu mũi chảy dài, không kìm được kêu ầm lên. Chu Hậu Chiếu vốn luyện võ từ nhỏ, khi ở trong cung cũng theo mấy thị vệ đại nội vốn là cao thủ được mời tới từ phái Võ Đang để luyện tập một số môn võ nghệ cao minh. Tuy nhiên một là y hoàn toàn không có kinh nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737376/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.