“Chíu…!” Dây cung ngân lên, rít những tiếng ghê người, hơn trăm đốm sáng bắn về phía trước. Lúc này đã còn không thấy rõ vẻ mặt của từng binh sĩ, cả đoàn quân Minh đang như nước lũ phá đê hơi dừng lại một chút, phía trước đồng loạt ngã xuống cả dãy. Nhưng đây đã là đợt tên cuối cùng mà bọn Thát tử có thể bắn ra.
Quân Minh được thôi thúc bởi ý chí cầu sinh cực lớn, thế nên dù không ai đánh trống trận hay phát lệnh xung phong, nhưng mọi người vẫn không có cách nào dừng chân lại được. Bởi lẽ người trước chỉ hơi dừng lại một chút là lập tức bị người phía sau đẩy phải tiếp tục chạy lên, hết lớp này đến lớp khác, tựa như sóng biển lớp sau đè lớp trước.
Bọn giặc Thát chắn ở cửa sơn cốc giống như tảng đá ngầm trong cơn sóng lớn, đao bén hung hãn cắt lên thân thể quân Minh, làn sóng đang tràn tới kia bắn tung bọt nước, những bọt nước màu đỏ tươi.
Trên sườn núi, các cung thủ của giặc Thát đã không còn cách nào áp chế được quân Minh, bởi vì lúc này người của hai phe đã chen lẫn vào nhau, mắc kẹt ở cửa sơn cốc, đang liều chết đánh xáp lá cà. Bọn chúng chỉ còn cách quẳng cung tên xuống, cầm lấy đao thương, từ chỗ nấp hai bên sườn núi xông xuống chém giết giữa đám quân Minh.
Liền đó, dưới sự chỉ huy của các tướng tá, những binh sĩ vốn chỉ có thể chen chúc phía sau bị động chịu đòn đã bắt đầu xông ngược lên trên sườn núi, thọc sâu chém giết về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737346/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.