Tất đô ty dẫn theo đám thân binh phóng ra khỏi thành nhanh như chớp.
Dương Lăng hiểu được ý tứ trong lời của Tất đô ty. Y thật không ngờ gã đã phái người đến sở dịch thừa cướp lương rồi, thế là không màng đến hai bên đùi vẫn còn đau nhức, y vội vã lên ngựa phi nhanh về sở dịch thừa.
Tên tiểu lại vừa kéo ống tay áo y lúc nãy cũng vội phóng ngựa theo bên cạnh, lo lắng nói:
- Đại nhân, ngài không nên đồng ý cung cấp quân lương cho hắn! Giờ phải làm sao đây?
Bị xóc lên xóc xuống như một con rối, nhưng Dương Lăng vẫn quát:
- Có gì mà không nên chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn để các tướng sỹ mang bụng đói đi đánh giặc hay sao? Việc ăn bớt quân lương ở triều nào đại nào cũng là tội chém đầu!
Gã tiểu lại cười nhăn nhó đáp:
- Đại nhân, đám tiểu lại như chúng tôi đây sao dám tuỳ tiện ăn bớt quân lương. Là tự bọn họ không mang đủ quân lương, trách được ai chứ?
Dương Lăng cả giận mắng:
- Nói xàm! Rõ ràng là có hai kho chất đầy quân lương, đủ dùng cho mười ngày. Ngươi dám gạt ta sao?
Tiểu lại vội giải thích:
- Tiểu nhân nào dám, trong kho tuy có lương thực dư, nhưng là của quân chính quy. Đám này là quân dự bị, chỉ mang theo có chừng ấy lương thực, có liên can gì tới chúng ta nào? Đại nhân, trong quân lương của Tôn đô ty cũng có tới ba phần là lấy từ quân lương của quân chính quy đó.
Dương Lăng hỏi:
- Chậm đã chậm đã!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737338/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.