Con gà trống bên vách liên tục rướn cổ gáy vang. Đang ngủ say sưa, Dương Lăng mơ màng tỉnh giấc, định đưa tay rờ rẫm thì bỗng thấy trước ngực trống trơn. Y bừng mở mắt, trong chăn đã vắng lạnh, chỉ còn mỗi mình y.
Dương Lăng cười khổ, vốn tưởng sẽ chăm lo cho người ta, ai dè người ta đã dậy tự hồi nào mà mình vẫn ngủ nướng. Y quơ lấy quần áo mặc vào, một bộ y phục vải bông xanh lốm đốm vài mảnh vá.
Ra ngoài phòng, ló đầu nhìn quanh mà không thấy bóng dáng của Hàn Ấu Nương đâu, Dương Lăng bước luôn ra cổng. Khí trời giá rét, hơi lạnh xộc thẳng vào mũi. Y co duỗi tay chân, vươn vai ưỡn ngực, cảm thấy tinh thần thoải mái lên rất nhiều.
Tia nắng ban mai đã ló dạng. Nơi này là một ngôi làng bé nhỏ nằm bên sườn núi, chỉ có dăm chục gian nhà, đa số đều ọp ẹp tồi tàn. Dưới sườn núi còn có mấy mươi căn, trông kiểu dáng cũng không tệ, hẳn là thuộc về những gia đình giàu có.
Dương Lăng đang đứng ở bên tường nhìn xuống chân núi, chợt nghe thấy tiếng cổng kêu ken két. Xoay đầu nhìn lại, y thấy ngay bó củi thật to, trên vài nhánh còn vương ít tuyết, bên dưới là một thân hình nhỏ nhắn, thật chẳng cân xứng với bó củi lớn đến thế kia. Dưới bó củi đó lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng vì giá lạnh.
Dương Lăng lấy làm xấu hổ, vội vàng chạy đến hỏi han:
- Ấu Nương, nàng sao lại... Mau, mau để xuống đi, sao đốn nhiều củi vậy?!
Hàn Ấu Nương trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/737315/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.