Chỉ còn gần hai tháng nữa để chuẩn bị tấn công Chiết Giang làm một mẻ lớn. Vì nếu cú theo đà phát triển ở nơi nghèo nàn lạc hậu này thì có lẽ 20 năm nữa chưa thể đuổi kịp Nhà Hồ lúc này chứ không nói đến Nhà Minh. Lấy chiến dưỡng chiến là phương pháp tốt nhất lúc này. Một ngàn trang bị giáo mác gươm đao của quân Minh thu được đủ trang bị đầy đủ cho hai đạo tân quân mới lập gồm thuần Binh Lê tộc. Mà kể cả không có số gươm đao này thì với công nghệ sản xuất thép của Nguyên Hãn lúc này cũng thừa sức đáp ứng cho tân quân. Việc huấn luyện cho tân quân đã có các lão binh lo.
Việc tiếp theo là sản xuất lương thực, có kiến thức thế kỉ hai mươi việc chế tạo các nông cụ giúp khai hoang đất đai như lười cày Lê, cuốc, xẻng bằng thép rất dễ dàng. Công nghệ luyện kim của Lê tộc gần như Bằng không dãy núi An Ca lĩnh chạy qua ba bộ lạc là núi lửa mắc ma nên mỏ kim loại chắc là nhiều nhưng họ đâu biết tận dụng. Khai thác được một mỏ đồng bé tí, công nghệ lạc hậu chật vật mới tự rèn được một it nông cụ và cũ khí. Hơn năm mươi công tượng trở nên thiếu thốn trầm trọng vì vậy việc chiêu mộ một số thợ rèn và một số tráng niên trở thành học đồ là tất yếu. Nguyên Hãn thành lập công bộ đứng đầu là lão nhân Lê văn Sĩ, lão là một trong những công tượng bị bắt cóc tới đây, nhưng bây giờ có đánh chết lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so/2445292/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.