Phải nói là động thái này của Dương Lăng làm Nguyên Hãn rất phân vân, hắn trong tay còn 2000 lính du mục nhưng họ không thạo thủ thành. Điều đến cũng không giải quyết gì cả. Mà Dương Lăng chỉ còn một ngày nữa để tiếp cận đảo Hải Nam, giờ đây nếu Dương Lăng dùng thuyền nhỏ hộp chữ nhật bọc thép để đổ bộ ào ạt thì 7000 lính trên 2km ttường thành khóa mà trụ được. Pháo bố trí tại đó để ngăn phúc hạm 35 hay 40 m đổ bộ thôi chứ nếu ngăn thuyền nhỏ 10 hơn bọc thép với số lượng khổng lồ cả ngàn chiếc thì hiệu quả thấp. Có rất nhiều kiểu vũ khí có thể đánh chặn hiệu quả nhưng giờ chỉ còn một ngày không thể chế nổi.
Hắn phải làm sao đây, vừa không phải tăng binh để không rơi vào bẫy vừa phải đảm bảo an toàn. Lưỡng phân nan giải, Nguyên Hãn thưởng cho tên râu dê 1 vạn lạng rồi bảo hắn lui ra. Nguyên Hãn vò trái mệt mỏi, tên xuyên việt không kẻ nào bình thường cả. Nguyên Hãn không thể thua phía sau hắn là gia đình, không phải riêng gia đình hắn mà còn có hàng vạn gia đình của những chiến sĩ trung thành với hắn tin vào hắn. Nguyên Hãn thầm nghĩ thành hi sinh hết cũng không để Dương Lăng bước một bước lên đảo Hải Nam. Bỗng nhiên một câu nói hiện ra " dù đốt cả dãy Trường Sơn......." Hắn bật dậy nghiến răng kèn kẹt..... Dương Lăng đến đi nào.
Trưa 17 tháng năm âm lịch, trời xanh thẳng không một gợ mây, thời tiết oi bức khinh người. Dương Lăng đang phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so/2444988/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.