Trong khi Hồ Nguyên Trừng đang lăn lộn với việc đánh chiếm thành Đồ Bàn thì tại nhiều nơi khác đang diễn ra những hoạt động tấp nập không kém.
Hồ Quý Ly ngay trong ngày đầu năm mới đã nhận được thư báo quan trọng khẩn cấp 800 dặm từ tiền tuyến do con trai hắn gửi về. Móc lớp niêm phong cấp độ tối mật thì Hồ Quý Ly lòng cũng hơi run rẩy, cho dù Ngài ta là một kiêu hung thời đại nhưng cũng là con người mà thôi. Không ai hiểu Hồ Nguyên Trừng được như Hồ Quý Ly cả, chính vì thế mà Hồ Quý Ly có thể dễ dàng quyết định trao ngôi vua cho Hồ Hán Thương nhưng binh quyền vẫn do Hồ Nguyên Trừng nắm lấy. Hắn không hề sợ Hồ Nguyên Trừng làm phản vì hắn hiểu đứa con trai cả của mình hơn ai hết. Quả thật Hồ Nguyên Trừng có thể làm một nhà quân sự suất sắc nhưng không thể làm một nhà dân chính ra hồn được. Có câu dựng nước dễ hơn giữ nước, đánh ra một mảng giang san khó khăn, nhưng quản lý và phát triển nó thì lại càng khó khăn gấp bội.
Cầm bức thư trên tay Hồ Quý Ly chậm dãi mà đọc từng chữ từng chữ, cứ như đọc nhanh quá sẽ làm chữ trong bức thư tổn thương vậy. Tuy mọi người nhìn bên ngoài vị Thái Thượng Hoàng này vẫn bình thương như không, nhưng cánh tay đang hơi run nhẹ đã bán đứng hắn.
- Quân bay đâu, đi mời Hoàng Thượng tới đây…. mà không "hắn" đang ở đâu để ta tới đó.
- Bẩm Thái Thượng hoàng, Hoàng thượng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-tai-ban/3204221/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.