Hu hu hu á Phụ thật đáng sợ a....
Tên Chu Văn Khuê vậy mà nói một câu làm tất cả văn võ bá đều bấm bụng mà nghĩ “ Thái tử nói quả chuẩn”. Lời trẻ con là nói thật, ai cũng biết đó là sự thật nhưng chỉ không ai dám nói mà thôi.
- Ha ha ta đáng sợ ngươi còn đáng sợ hơn á Phụ trăm lần.
Nguyên Hãn thành công đánh lệch sự chú ý của tên hạt mít mí ướt này. Tên Chu Văn Khuê vậy mà nín khóc hai mắt long lanh khó hiểu.
- Khuê nhi đáng sợ chỗ nào?
- Ta đáng sợ mà ngươi có thể “ đè đầu cưỡi cổ” á Phụ thì ngươi đáng sợ gấp trăm lần á Phụ ha ha... Ta nói có đúng không?
Nguyên Hãn vừa nói cho Chu Văn Khuê nghe vừa nói để chư quan viên hỗ trợ. Bọn quan viên vậy mà cũng biết Nguyên Hãn đang dỗ Thái Tử nên cũng hùa vào vỗ tay “ Thái Tử uy phong, Thái tử đáng sợ”. Thế mà cũng chọc cho tên nhóc nháy quên đi nỗi sợ hãi quay về vui vẻ nghịch mũ cua Nguyên Hãn. Chu Kiến Văn quay qua hừ lạnh “ Tên tiểu tử phiền phức hay khóc này, sau này không cho ngươi theo”
Vậy mà Chu Văn Khuê bĩu môi nguýt phụ thân nó:
- Phụ hoàng nói không tính, á Phụ nói tính, ta đi cùng á Phụ.
Đến lúc này thì Chu Kiến Văn bó tay toàn tập không thể nói nổi Chu Văn Khuê, Nguyên Hãn ở bên cạnh thì khích lệ “ ha ha, Khuê nhi ngoan giỏi, mau lớn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-tai-ban/3204191/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.