Nhưng cái tôi đại nam nhân của Nguyên Hãn cũng qua rất mau, vì có một nửa linh hồn hiện đại nên hắn nhạy cảm nhận ra điều gì đó không đúng đang diễn ra. Gặng hỏi bằng được Tú Xuân thì nàng mới nói nguyên do cho hắn biết trong nước mắt. Lúc này đã qua ngày thứ năm sau cái đêm điên cuồng ấy, nghe Tú Xuân thổ lộ trong nước mắt rằng nàng sợ hắn xem thường nàng thì Nguyên Hãn vừa thương vừa giận cô bé này. Thôi thì dở đủ mọi chiêu trò thời hiện đại ra để an ủi cuối qua được cửa, Tú Xuân đã bình tĩnh trở lại và vui vẻ hơn. Nhưng sự việc quan trọng nhất bây giờ chính là cưới, mà không phải một mình Nguyên Hãn hắn mà là cả đám thân binh cũng vậy. Không thể trì hoãn hơn vậy là đoàn người tất bật cùng nhau quay trở lại Đông Đô cũ ( Thành Thăng Long).
Tiếp kiến cậu mợ của mình hàn huyên được vài câu, thông báo tình hình nhận sắc phong Vương gia của Quảng Đông và Quảng Tây đồng thời nói luôn cả việc kết nghĩa với Chu Kiến Văn cho Lê Trung Trực biết. Nhưng đây chỉ là chuyện qua loa mà thôi. Chuyện quan trọng nhất đó là đám cưới, hắn thông báo một câu với gia chủ họ Lê đủ để nói lên tất cả.
- Thưa cậu, phải làm đám cưới rồi...
Lão Lê Trung Trực mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn rồi lại liếc mắt nhìn Tú Xuân một cái, à lên một tiếng như hiểu ra chuyện gì, sau đó là thở hắt ra rồi trả lời:
- Chọn này lành tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-tai-ban/3204168/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.