Chương trước
Chương sau
Sự việc tiếp theo thì dễ đoán, cả năm tên binh sĩ và Tề Thái đều bị bắt nhốt lại để điều tra. Tất nhiên mấy tên binh sĩ có gì khai đó đúng sự thật. Tề Thái bị khép thội do thám bí mật quân sự mà nhốt lại chờ định đoạt. Năm tên binh sĩ mỗi gã được hưởng 5 roi, sau đó tước đi chức vụ tị Ưng doanh và Lang binh tất cả đều bị dáng xuống làm tạp binh. Họ bị điều về bộ phận quân nhu làm việc nấu nướng trong bếp với các nữ binh. Đây là một nỗi nhục nhã còn hơn cả đánh ngươi ngàn trượng, Nhất là đối với Ưng doanh cao cao tại thượng, là con cưng của Trần gia quân thì nỗi nhục ấy còn cao gấp mười lần Lang binh. Những đồng đội trước đây của họ thì coi họ là nỗi hổ thẹn của Ưng doanh mà không đếm xỉa tới. Sự việc cũng chẳng khá hơn là bao đối với Lang binh tập đoàn, họ cũng cạch mặt hai tên Lang binh làm việc trong bếp rồi.

Biết được sự việc này Nguyên Hãn cũng chỉ lắc đầu mà cười trừ thôi. Quân số càng đông thì càng có người này người khác, không thể ai cũng như thùng sắt mưa gió không lọt được. Nhưng hắn cũng có cái lòng nhân đạo bà bao dung đối với binh sĩ, vậy nên một sắc lện tối cao từ Nguyên Hãn ban bố ra như sau.

" Sự việc xảy ra thật đáng tiếc, các ngươi vì vái lượng bạc mà bán rẻ nhân cách, bán rẻ vinh quang của đội ngũ đó là đáng tội nặng, chịu trừng phạt. Cũng là bài học cảnh tỉnh cho tất cả những kẻ còn lại. Nhưng ta cũng không quá trách các ngươi vì các ngươi chưa hiểu vị thế của mình. Ta hỏi các ngươi một câu? giờ này Ưng doanh có bao nhiêu người, Hổ Doanh có bao nhiêu người, Lang binh có cao nhiêu.... tất cả đều nằm trong phạm vi vài trăm người. Nhưng nếu ta mở rộng Ưng doanh thành vào vạn, Lang binh thành chục vạn, Hổ doanh vài chục vạn, Hỏa doanh cả vạn người thì lúc đó chuyện gì sẽ sảy ra.... tất cả các ngươi ở đây sẽ thành nòng cốt lãnh đạo đội quân đó...Vậy nên nếu các ngươi cứ nghĩ mình mãi mãi là tiểu binh thì cứ àm tiểu binh đi, để những người có cố gắng thực sự tiến bước lên làm tướng quân"

" Nói thêm một câu với các ngươi, không có ai sinh ra đã làm tướng cả, đều phải phấn đấu mà đi lên, thế nên các ngươi ai cũng có cơ hội bái tướng phong hầu, lúc ấy tiền bạc, địa vị, nữ nhân các ngươi thiếu sao"

" Năm kẻ ngu ngốc kia là bài học, nhưng ta cũng coi như lần đầu các ngươi trẻ người non dạ, để cho chúng làm tạp binh ba tháng xem phấn đấu ra sao. Còn ngu ngốc kém cỏi thì cút ra khỏi Trần gia quân, biểu hiện tốt cho về đội ngũ"

Sắc lệnh ban ra làm cho toàn quân như hit heroin chất lượng cao, hưng phấn rạt dào, ai cũng hiểu mình có cơ hội tiến thân đấy. Điều mà trước kia trong mơ họ cũng không nghĩ ra được, từng tên binh sĩ mặt mũi trở nên hiên ngạng lạ thường, tiểu binh đứng gác cũng ưỡng ngực thẳng lưng tư thế. Cả một bầu không khí phấn trấn lan rộng toàn quân, tất nhiên là trừ năm tên xui xẻo đang deo tạo dề trong nhà bếp băm thịt mà cá trước ánh mắt true ghẹo của các nữ binh. Nếu nói người khiến năm tên này hận nhất, muốn xé xác nhất có lẽ là tên tù nhân đang được nhốt cách ly để điều tra: " Binh bộ thượng thư Tề Thái của Đại Minh triều".

Lại nói về chuyện ngày kết bái huynh đệ giữa Chu Kiến Văn và Trần Nguyên Hãn, sau khi nghe tin Nguyên Hãn tặng 300 khẩu súng hỏa mai cho cận vệ quân của Kiến Văn thì tên Thề Thái vội vàng từ đám đông xông ra ngoài mà quỳ mọp xuống đập đầu binh binh xuống sàn thuyền cảm tạ Nguyên Hãn. Hắn được thả ra chỉ trước một ngày thời điểm kết bái mà thôi, hơn ai hết ở chỗ này Thề Thái hiểu được lễ vật của Nguyên Hãn nặng chừng nào. Chúng quan đều tưởng rằng tên này cảm tạ vì được tha bổng, nhưng nếu chỉ là vậy mà một đại quan đứng đầu Minh triều thể hiện như vậy trước mặt một vị tân Vương gia thì hơi quá. Đến cả Chu Kiến Văn cũng kinh ngạc không thôi, hắn biết thừ tính cách của vị Binh bộ thượng thư này cứng rắn ra sao cơ mà, sao lại có thể làm chuyện mất mặt như vậy.

Mã Toàn và Phương Hiếu Nho tiến lên tính toán đỡ Thề Thái dậy thì tên này khoát tay tránh ra rồi vẫn quỳ mà nói:

- Hai ông không hiểu lòng dạ Vương gia rộng lớn như thế nào...

Nói rối hắn lại quay về phía Nguyên Hãn mà quỳ lạy sụp xùi sau đó ngước mặt lên với cáu trán đỏ au dướm máu mà thưa.

- Bẩm vương gia, tiểu nhân biết ngài lòng dạ tuyệt đối bao dung. Ta muốn có một yêu cầu quá đáng kính mong vương gia thương sót cho Hoàng thượng, cho huynh trưởng của ngài, thương sót cho bính sĩ miền Nam của chúng ta...

Nguyên Hãn nhíu mày lại, cái bọn quan lại của Đại Minh có một điểm mà Nguyên Hãn rất ghét, đó là dài dòng, nói gì cũng rào trước đón sau rất là mệt mỏi. Vì vậy hắn rất nghiêm nghị nhìn tên Thề Thái mà nói:

- Ngươi nói thẳng ra đi, cấm dài dòng...

Tên Binh bộ thượng thư này thấy Nguyên Hãn có vẻ khó chịu nên vội vang cuống quýt mà nói thật ngắn gọn:

- Hạ quan muốn Vương gia cung cấp súng hỏa mai trang bị cho quân đội Miền Nam sau này... chúng ta không lấy không, chúng ta dùng giá tiền cao mua lại...

Nghe đến đây thì cả Chu Kiến Văn và bè lũ quan viên Đại Minh đã hiểu tại sao tên này phải khom lưng quỳ gối đến vậy. Nhưng họ đồng loạt nhìn về phía 300 khẩu súng hỏa mai mà Nguyên Hãn coi là lễ vật tặng Chu Kiến Văn trong ngày kết bái, họ đồng loạt nghĩ rằng chắc hẳn đám ống sắt này có cái gì đó đặc biệt lắm mới có thể làm cho tên Binh bộ này phát cuồng lên như vậy.

Nguyên Hãn cũng đang suy nghĩ về lời tên này nói, bán vũ khí cũng có thể, hỏa mai chẳng qua là loại súng Nguyên Hãn sẽ cho vào danh sách hàng phế thải trong tương lai, các công tượng của hắn đang nghiên cứu súng kíp với cách đánh lửa bằng bánh xe giống như bật lửa thời hiện đại. Đảm bảo không lâu nữa hắn sẽ có một loạt súng kiểu mới rồi. Súng hỏa mai là có thể bán.... Nguyên Hãn đang định lên tiếng thì tên rắm thối Phương Hiếu Nho lại xông ra cúi đầu chắp tay mà nói:

- Mua bán đúng là nên rành mạch nhưng tiền ấy mà cũng phải nói rõ. Khởi bẩm vương gia ngài đang cầm trước 800 vạn lượng bạc và 3 vạn lượng vàng tiền đặt cọc đấy. Giờ đây Vương gia đã kết bái với hoàng thượng thì huynh đệ không nên cướp tiền của nhau a.

Đúng là miệng chó thì không nhả được ngà voi, một câu nói của hắn là toàn trường cứng đơ. Mặt các quan viên Đại Minh rất đặc sắc, Chu Kiến Văn càng đặc sắc hơn. Hắn quả thật rất trân thành với vị huynh đệ mới nhận này, nhưng không biết chừng chỉ vì câu nói của tên ngôn quan chết dẫm kia àm buổi kết bái bị phá hủy hoàn toàn. Quay qua Nguyên Hãn thì gương mặt hắn xấu hổ đến đỏ bừng rồi, quả thâtk đã kết bái thành tâm thì phải trả lại số tiền đó cho Kiến Văn, nhưng số tiền này với Nguyên Hãn cực kì quan trọng. Hắn đang cần khoách quân. Với số tiền này hắn có thể mở rộng quân đội lên đến 4 vạn tinh nhuệ trang bị tận răng, nói chung số tiền này rất quan trọng đối với Nguyên Hãn.

- Nói năng vớ vẩn, số tiền này coi như là lễ vật ta tặng cho huynh đệ trong này kết bái... tên Phương mồm thối kia ngươi lui ngay xuống.

Chu Kiến Văn bất chấp cổ họng đang đau mà gầm lên sau đó là ho khụ khụ một tràng khiến cho văn võ bá quan Đại Minh lo lắng đến láo nháo cả lên. Mã hoàng hậu vỗi vã tiến tới đỡ Kiến Văn mà vuốt ngực cho hắn.

Nguyên Hãn nhìn toàn trường rồi lại nhìn ánh mắt trân thành của Kiến Văn mà cảm động, ít ra lời nói của Kiến Văn phần nào cũng gỡ bớt lúng túng cho Nguyên Hãn lúc này. Hắn hắng giọng mà nhìn lướt một vòng toàn trường quan viên hai bên rồi nói:

- Ta cũng đang định nói về số tiền này, Phương học sĩ nói đúng lắm, đây coi như tiền đặt cọc vũ khí đi, ta sẽ dần đưa đủ số vũ khí cho các ngươi.

Nghe đến đây thì tên Thề Thái lại đập đầu binh binh lên sàn thuyền mà cảm tạ, hắn không nói gì mà chỉ đập đầu như vậy, thật đúng là không hiểu nổi, có lẽ tên này có sở thích tự ngược bản thân. Hoặc có thể hắn đang luyện thiết đầu công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.