Nhưng đó là suy nghĩ của Nguyên Hãn mà thôi, còn theo suy nghĩ của đám quan lại nhà Minh thì lại khác hoàn toàn. Họ nghĩ rằng khi Đại Việt hay nói đúng hơn là Nguyên Hãn tiếp nhận Lưỡng Quảng thì họ sẽ đối diện với sự nổi loạn vô tận của dân bản địa nơi đây. Đáng chú ý nhất là vùng đất Phật Sơn thuộc Quảng Đông, nơi này dân phong bưu hãn, môn phái võ giàng hồ nhan nhản khắp nơi. Là trung tâm gây rối trật tự xã hội. Chờ Đại Việt tiêu hao hết sinh lực vào đây, đánh cho đôi bên lưỡng bạo câu thương thì Đại Minh sẽ nhảy vào thu phục cả hai, sẵn tiện thu phục luôn vùng đất Giao Chỉ mà không tốn nhiều công sức. Đây kế sách thâm độc của Tề Thái đã vẽ ra, nhưng liệu bên nào chiếm được lợi ích trong cuộc mua bán này thì còn phải để thời gian chứng minh. 
Sau một hồi đắn đo thì Nguyên Hãn cũng đưa ra quyết định của mình, hắn chấp nhận sắc phong này. Chờ vài năm sau khi ổn định sẽ lật mặt sau, chính trị chính là những màn thỏa hiệp, nhượng bộ, kí kết và cuối cùng là trở mặt xé bỏ hiệp định. Đây là con đường chung của chính trị rồi, Nguyên Hãn kiếp trước làm Nguyên Anh tuy chưa làm qua chính trị xong chưa ăn thịt lợn cũng thấy Lợn chạy rồi. Thời đại thông tin bùng nổ, sách báo, mạng, phim ảnh, tiểu thuyết đầy những màn đối đáp chính trị mà hắn đã đọc qua, nhất là một kẻ am hiểu lịch sử như hắn thì càng mạnh về mặt này. So với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-tai-ban/3204126/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.