Ngồi thượng vị trong lâu các của tướng hạm vẫn là Nguyên Hãn với chiến giáp đầy đủ, vẻ mặt cực kì nghiêm nghị mà liếc nhìn từng nhân vật đang đứng trong sảnh đường. Tiếp đó hắn cau mày mà ngắm mắt nhìn một thanh niên hơi béo gương mặt tái nhợt đang thở ra cong nhiều hơn hít vào được bố trí trên cáng đặt giữa sàn nhà.
Đây là đám người hoàng thất cũng như trọng thần của triều đại Minh Huệ Đế Chu Kiến Văn. Lần lợt từng người là Tề Thái làm Binh bộ thượng thư, Phương Hiếu Nhụ làm hàn lâm viện thị giảng và cuối cùng là tên Mã Toàn thái thường tự khanh kiêm luôn bố vợ của Chu Kiến Văn. Tên Mã Toàn này là cha đẻ của Hiếu Mẫu Nhượng Mã Hoàng Hậu, mà giờ đây chính là một cô gái tầm 20 tuổi đang ôm một đứa bé tầm 3 tuổi trong lòng, mặt tái nhợt vì sợ hãi. Hai mắt nàng đỏ hoe sưng húp chắc chắn đã khóc rất nhiều.
- Không cần phải giả vờ làm gì nữa.... mệt mỏi, đến cả hoàng ấn chúng ta cũng tìm ra rồi, cái gi mà thương buôn từ Chiết Giang gặp bão.. nói dối không mệt đầu lưỡi a... Không biết giao nộp các ngươi cho Chu Đệ thì kiếm được bao nhiêu tiền a.
Người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng không phải là Nguyên Hãn mà là tên chó săn Mã Diễn, hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn cái ấn mà Nguyên Hãn đang vuốt ve trên tay. Những câu nói của tên Mã Diễn này cực cay độc vì hắn không có lấy một chút nào kiêng nể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-tai-ban/3204123/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.