Bốn giờ chiều ngày 6 tháng 10 năm 1402, Năm ngàn quân Nam Việt dùng súng tấn công dữ dội thành Tây An. Quân Bắc Minh cách 5 km nhận được tin tức do một thám báo máu me be bét liều chết xông ra tìm cứu viện vội vàng xuất kích đẩy nhanh tốc độ lướt về phía Tây An. Đi được tầm nửa đường thì được tin của chính thám báo của họ rằng quân Nam Việt đã thành công nổ tung cửa thành, quân Bắc Minh trong thành đang xếp hàng quanh đường lớn ngăn cản bước tiến của quân Nam Việt nhưng không thể trụ lâu. Đạo quân 1 vạn nhân này lại tiếp tục tăng sức ngựa kệ cho chúng sắp quỵ đến nơi, đùa a quân mình cách Tây An có 2km nếu không kịp thời cứu viện chỉ cần vài bản tấu chương của Ngôn Quan thì cuộc đời, sự nghiệp của họ đi tong hết.
Khi bắn quân đến nơi thì cônge thành Tây đã vỡ tung “xác người” la liệt, “máu me” be bét rất là kích thích thị giác. Vị tham tướng chỉ huy 1 vạn nhân này gào thét phẫn nộ quyết tâm phải giết chế lũ giặc khấu này báo thù cho “huynh đệ”. Họ lao ngựa vù vù qua các xác chết nằm hai bên đường, nếu họ bình tĩnh sẽ nhận ra một việc, nếu là kháng cự thì phải có xác nằm ngay trên mặt đường chớ, chả nhẽ quân Nam Việt thừa hơi giết xong lại khuân xác qua hai bên. Còn các “xác chết” này đố mà dám nằm ngay trên đường dưới vó ngựa, họ thật thà chứ không ngu a.
Sau khi 1 vạn kỵ trót lọt xông vào đường lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-nam-viet-hai-quoc/1840550/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.