Nghe đến năm vạn súng uy lực như vậy Nhan Bá và Hỏa Sư tái mặt, trong lòng nghĩ rút quân bề cho nhanh. Đùa à nếu 5 vạn quân ấy dàn hàng mà bắn thì 10 vạn kỵ binh chưa đến nơi đã đi gặp Cao Thiên hết mẹ rồi. Thấy hai người tái mặt Nguyên Hãn cười thầm, tự nâng cao tầm quan trọng của bản thân là điều kiện tiên quyết để đàm phán.
- Hai vị không phải lo quá không phải có ta sao. Với lại giờ này Nam Bắc Minh đang đánh nhau túi bụi, biên quân không có mấy súng ống đâu. Với lại ta đã âm thầm chiếm khẩu Hồ Phi các vị cứ nhập nội cướp bóc một hồi rồi rút là được có sao đâu.
- Cảm ơn vương gia đã mang súng đến hỗ trợ chúng ta nguyện lấy tất cả những gì quý giá nhất ra để đổi cùng vương gia, thế nhưng một vạn hỏa thương thì không đủ a, chúng ta xa nhau vạn dặm về sau muốn mua thêm của vương gia thật là khó khăn.
- Đúng bộ lạc chúng ta cũng nguyện trả giá những gì tốt nhất để đổi hỏa thương --- lèo nhèo bên cạnh Hỏa Sư cũng chen mồm vào.
Nguyên Hãn cau mày, quả thật hắn chỉ muốn làm ăn lần này thôi rồi quất ngựa truy phong, quân số của hắn có hạn tăng đến 20 vạn là hết cỡ, mất cân bằng dân số rồi. Mà chả nhẽ hai mươi vạn quân này hắn trang bị mỗi người hai ngựa, riêng mộ vạn khẩu súng này it nhất hắn cũng kiếm về 20 vạn chiến mã. Thêm nữa cũng không có chỗ dùng. Thế nhưng nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-nam-viet-hai-quoc/1840545/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.