Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên bên cạnh Nguyên Hãn có tiếng ho khụ khụ: " Lão phu Chu Lệ, tại đay cảm tạ công tử đã cứu tiểu nữ tử, chẳng hay quý tính đại danh của công tử để tiện lão phu xin báo đáp"
Cái lão Ninh Vương này mấy đời muốn tạo phản, cả nhà có máu tạo phản nhưng không có cơ hội. Nay đút một mớ tiền mới moi được từ miệng lão hồ ly Tôn Nghị thông tin Nguyên Hãn là Vương hải ngoại, có thể sản xuất vũ khí cường đại. Nghe được tin này lão như nhặt được bảo, đang chờ đợi Nguyên Hãn tới thành tìm cách tiếp cận. Thế nào như thế xảo lại dính vào con gái lão. Mọi việc đỡ rắc rối, lão biết thừa Nguyên Hãn là ai nhưng cứ giả vờ hỏi.
Nguyên Hãn vội buôn cô bé ra, quay đầu lại làm lễ: " Ồ thì ra là Ninh Vương, tại hạ thất kính thất kính... Tại hạ họ Trần tên Nguyên Hãn, tuổi chưa nhược quán nên chưa đặt tự, phạm sự tòng quyền, tại hạ khồn biết thân phận quận chúa, có gì mạo phạm xin Vương gia thứ lỗi".
"Ồ thì ra là Trần Vương Gia, tuổi chưa nhược quán mà đã là vương một quốc, năng chinh thiện chiến rong ruổi xa trường, tuổi trẻ tài cao lão phu bái phục."
"Ồ tính ra Trần vương gia đã hai lần cứ mạng tiểu nữ tử đấy, Tuyết nhi còn khồn ra bái tạ vương gia"
Chu Tuyết từ sau khi thoát khỏi vòng tay của Nguyên Hãn thì ù chạy núp sau lừn cha không dám nói nửa lời, không dám thò mặt ra. Nay không thể khồn đỏ bừng mặt đi đến trước mặt Nguyên Hãn nhún người hành lễ, miệng lí nhí như tiếng muỗi kêu:" Đa tạ vương gia".
" Vương gia, quận chúa bất tất đa lễ việc nhấc tay thôi mà" Nguyên Hãn đạo.
Lão hồ ly Ninh vương cười ha ha: " Không biết Trần Vương đã có nơi ở trong thành chưa, nếu chưa thì thứ cho lão phu nói thẳng 100 thân vệ mới thu của vương gia rất rắc rối đấy. Hay là thế này đi Trần vương dọn về trang viện của ta ở trong thành. Vừa tiện bề cho lão phu cảm tạ cho Vương gia, vừa thuận tiện cho binh lính của vương gia"
Trầm ngâm xuy nghĩ chốc lát, Nguyên Hãn Đạo: " Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, đa rạ Ninh vương quan tâm rồi". Nói rồi quay sang các samurai: " Các ngươi quá trói mắt rồi,cởi giáp ra đi thôi, ở chỗ chúng ta dùng quân phục như vậy."
Nói xong đã thấy thân binh lấy ra một bộ quân phục mới.
Nguyên Hãn vẫy tay gọi tên lính láu cá trông thành Tô Châu. "Đây là quân phục mẫu, ngươi chạy đi tìm mấy tiệm may tốt nhất Tô châu đặt cho ta 300 bộ bằng vải gấm như vậy, và 5000 bộ màu xanh lá cây bằng vải thô. Đây là một vạn lượng đặt cọc, đây là 100 lượng thưởng cho ngươi, yêu cầu 3 ngày phải xong chuyển đến phủ Ninh Vương cho ta".

" Tiểu nhân đội ơn vương gia tiểu nhân đi ngay đây đi ngay đây" tên gác cổng cuốc quýt, hắn cười như nở hoa trong bụng, đúng là khi vận khí đến muốn đỡ cũng không được.
Nguyên Hãn cứ nghĩ rằng tiệc mừng trong trang viện mới mua này của Ninh Vương hẳn là linh đình nhiều quan khách lắm nhưng sự thật chứng minh hoàn toàn ngược lại. Đây là bữa cơm gia đình chính cống ngồi quanh chiếc bàn tròn chỉ gồm 4 người, Ninh Vương, con trai lão là Chu Lương và Chu Tuyết. Bữa cơm hết sức đơn giản nhưng không khí thì không giản đơn tẹo nào.
Lão hồ ly Ninh Vương thì cả buổi cười ha ha như lão vừa lập thêm Phi tần mới, Còn thăng con trai tầm 25, 26 tuổi của lão thì cung kính rót rượu kính Nguyên Hãn liên hồi khiến hắn tránh cũng không xong. Còn cô nương bé bỏng xinh đẹp Chu Tuyết thì cả buổi cúi mặt xấu hổ, lí nha lí nhí.
Tiệc tan thì tên Chu Lương cũng say nằm vật ra bàn rồi, hắn được hạ nhanh kéo đi đâu không biết, Chu Tuyết thì cáo lui, chỉ còn lại Nguyên Hãn và lão hồ ly Ninh Vương uống trà " tâm sự". Lão mỉm cười ranh mãnh nhìn Nguyên Hãn: " Thứ cho lão phu hỏi thẳng Trần Vương chỉ là họ của vương thôi, giống như ta ít khi xưng Chu Vương vì có quá nhiều họ Chu la vương gia đấy, không biết xưng hào của ngài là gì?".
" Ha ha Ninh Vương khách khí, Bản vương xưng hào là Nam Việt Vương" Nguyên Hãn đạo.
" Ồ Nam Việt Vương, lại họ Trần vậy Vương Gia la người Đại Việt? ta nghe nói trươc đây tại nước đại việt có danh tướng Trần Quốc Tuấn ba lần chiến thắng Mông cổ cũng xưng hào Nam Việt Vương đấy "
" Không dấu gì Ninh Vương tại hạ là dòng dõi Đông A ( chữ Đông ghép chữ A thành chữ Trần nhé) hoàng tộc nhà Trần, cùng chung nhánh với cụ tổ Trần quốc Tuấn, nay ta mất nước chạy tới Nam Hải đảo lập quốc đặt tên Nam Việt, danh hào Nam Việt Vương có từ đó"
" Tuổi trẻ tài cao, trí lớn. Lão phu cung chúc Nam Việt Vương thành công phục quốc, thật lão phu có chuyện, chúng ta đều la vương lão phu tuổi đã cao cũng coi như là tiền bối, không biết lão phu gọi ngài một tiếng Hiền điệt có được hay chăng".
Lại đến nữa rồi, cái lão hồ ly đánh chủ ý lên vũ khí của minh đây, cái dòng máu 3 đời làm loạn này thấy vũ khí cường đại thì như ruồi thấy máu rồi, Nguyên Hãn nghĩ trong đầu: " Bá Phụ sát chiết tiểu điệt, tiểu vương là kẻ mất nước lưu vong, nay đâu dám đòi hỏi gì?"
Lão Ninh Vương cười lớn túm lấy tay Nguyên HÃn vẻ mặt rất chân thành: " Hiền điệt đã gọi một tiếng bá phụ thì ta cũng không khách sáo nữa. Hiền điệt thấy Tuyết nhi nhà ta như thế nào?"
Nguyên Hãn giật mình thầm nghĩ "Đúng la hố cha rồi, mình đang tính bán cho lão số súng cũ kiếm một mớ, giờ lão giở chiêu này thì mất trắng à.
Chợt Nguyên Hãn nghe thấy tiếng hít thở dồn dập lo lắng từ sau màn che, hắn biết đấy la Chu Tuyết đang rình coi, giác quan của hắn rất nhạy cảm, thở dài trong lòng:" Thôi không nên phụ mĩ nhân tâm, thua lão hồ ly này một keo để ta bày keo khác"
- Tiểu Điệt thấy Tuyết muội băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp như tiên dáng trần, hiền lành thục nữ.... Nói chung rất la hoàn hảo"
Ninh vương lại cười to hơn: " Ta thấy súng điểu trong quân của hiền điệt rất cường đại nha, à mà ta thấy hiền điệt và tiểu Tuyết rất là xứng đôi, không biết hiền điệt thấy thế nào?"
" Con mẹ nó lấy con gái ra làm điều kiện bố mày khinh" đang nghĩ thầm trong lòng thì Nguyên Hãn nghe thấy tiếng xụt xịt trong phòng hắt ra dù là rất nhỏ, vậy là lòng chàng mềm nhũn, hoả khí bốc lên vạn trượng, mày kiếm dựng ngược.
" Ninh vương đề thân tại hạ cảm kích vô cùng, tại hạ cùng Tuyết muội sơ kiến như tương, tiểu vương rất yêu mến nàng. Nhưng nàng là bảo bối để yêu thương chăm sóc chứ không phải để trao đổi lợi ích của đàn ông. Còn ngài muốn gì ta biết ngài biết trời biết đất biết. Ngài muốn khởi sự ta có thể cấp ngài vũ khi cường đại, kể cả ta có thể đưa quân đến giúp ngài nhưng đó là chuyện trao đổi lợi ích của 2 người đàn ông. Ngài tuyệt đối đừng làm Tiểu Tuyết buồn lòng. Ta tuyêth đối không cho phép, ta rất yêu quý con gái ngài đấy là tấm trân tình của ta, cáo từ"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.