Ngày 15 tháng giêng, sáng sớm thời tiết thật lạnh, dọc quan đạo hai bên lau sậy phất phơ. Trên quan đạo một hàng dài chiến sĩ mang quần áo quân Đại Minh đang đeo ba lô chạy tốc độ trung bình theo nhịp hô một, hai. Mặc dù là ngày nghỉ nhưng việc luyện tập buổi sáng là không thể bỏ qua, những việc làm theo quy tắc này sẽ làm tân quân của Nam Việt quốc nghiêm chỉnh kỉ luật hơn. Nhưng thay vì 10km như bình thường, vì là ngày nhỉ nên giảm xuống 5km. Các chiến sĩ mồ hôi nhễ nhại nhưng họ đầy hưng phấn, họ là đội quân bất bại cho đến bây giờ. Kể cả bộ chiến hay thủy chiến. Cái mà họ làm được là số lượng quân địch họ tiêu diệt cao một cách kinh hoàng, không phải đánh tan mà là tiêu diệt, hai từ mang hàm nghĩa hoàn toàn khác nhau mặc dù cùng đều biểu trưng cho chiến thắng.
Dẫn đầu đoàn quân một thiếu niên anh tuấn, mặc dù gương mặt còn chất chứa đầy vẻ non nớt thế nhưng cơ thể rất tráng kiện, hắn đã cao đến 1m75 đối với người xưa ở độ tuổi này thì đó quả là khá đặc biệt, nhất là với người phương Nam thường coa thể Trạng bé hơn người phương Bắc.
Hôm nay doanh trại thật im ắng, không có tiếng tập cưỡi ngựa, hay không có tiếng tập bắn súng đì đoàng như mọi khi, chỉ có tiếng cười nói chuyện trò, và cả uống rượu nữa. Một ngàn người tối qua không được uống thì hôm nay đến phiên họ, lại cái cảnh hợp chủng quân, ông nói tôi không hiểu nhưng đã uống chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-le-so-nam-viet-hai-quoc/1840427/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.