Ngày đầu tiên ở Canada, Ân Mẫn Chi ngủ cả ngày trong phòng. Ba mẹ Ân mua một căn nhà gần trường học để cho hai chị em cô tiện đi lại hơn. Buổi tối cô tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, cô đã ngồi thẩn thờ ở đó suốt hàng giờ đồng hồ không biết phải làm gì.
Ngày thứ hai, Ân Mẫn Chi đi khám bệnh. Cô điều dưỡng lại đến rút máu cô mang đi xét nghiệm, ngồi chờ hơn 2 giờ đồng hồ thì bác sĩ người Canada nói kết quả xét nghiệm cho họ nghe, ông ấy nói không khác gì với vị bác sĩ kia nói cả.
Rồi Ân Mẫn Chi lại phải nằm lại lọc máu, kim tiêm vừa dài vừa sắc vừa nhọn đâm xuyên qua da thịt đâm vào mạch máu của Mẫn Chi. Lần đầu tiên sau khi cô sống lại, Ân Mẫn Chi đã khóc vì nó quá đau, hoàn toàn nằm
ngoai suc chiu dung cua co.
Hết một tuần, hai chị em bắt đầu đến trường mới học tập. Giáo viên và các bạn học ở đây rất hòa đồng và thân thiện. Ở Canada người ta sẽ dùng tiếng Anh và tiếng Pháp, tuy nhiên có lẽ tiếng Pháp vẫn phổ biến hơn. Còn cô và Nhạc Huân chỉ biết tiếng Anh nên dù mọi người có thân thiện đến thế nào thì hai chị em vẫn cảm thấy lạc lõng.
Đều đặn tối thứ 7 hàng tuần, Ân Mẫn Chi sẽ đến bệnh viện lọc máu một lần. Trong phòng bệnh chỉ một mình cô cùng tiếng kêu của máy móc và mùi thuốc sát trùng khiến cho cô vô cùng khó chịu.
Tuần thứ 3 ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-qua-khu-tu-cuu-vot-ban-than/3586831/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.