" Cậu… cậu… " 
Ân Mẫn Chi bị hành động của anh làm cho bất ngờ không kịp phản kháng nên mới ngồi luôn vào lòng anh. Một mùi hương gỗ trầm lẫn với mùi bạc hà sộc thẳng vào mũi cô, thật dễ chịu! 
Ân Mẫn Chi cô sai rồi, Hạc Thần chẳng phải tên trầm tính ít nói hay thư sinh nhàm chán mà thật chất là một tên vô lại, vô liêm sĩ mới đúng. 
" Haz, ngại chết đi được."_ Hạc Thần 
Ân Mẫn Chi đơ người, người ngại là cô mới đúng chứ? Nắm tay người ta, ôm người ta, để người ta ngồi lên đùi rồi bảo ngại là sao? 
" Tớ có nên cảm ơn ông trời không nhỉ?" 
" Nếu lúc đó tớ không đuổi theo cậu lên sân thượng của bệnh viện thì làm sao có thể được quay về cùng cậu chứ?" 
" Liệu lúc đó cậu trở về một mình thì có lại tiếp tục theo đuổi Ngũ Hoàng không?" 
Ân Mẫn Chi nhìn Hạc Thần không giống như đang nói đùa cho lắm. 
" Tớ sao? " 
" Không biết cậu có nhìn thấy ngày cuối cùng tớ đi học không… " 
Hạc Thần nhìn cô, anh biết, anh có nhìn thấy, anh thấy từ lúc cô đứng bên ngoài cửa lớp nhìn Ngũ Hoàng rồi. Lúc ấy trông cô vô cùng bi thương, dáng vẻ ấy khiến cho anh luôn nhớ đến. 
" Lúc tớ bước ra khỏi cánh cổng đó… toàn bộ tình cảm đều bỏ lại rồi." 
" Tớ cũng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ lại vì một người mà khiến bản thân một lần nữa lại trong bộ dạng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-qua-khu-tu-cuu-vot-ban-than/3585724/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.