Trong tivi đang chiếu một tập phim nổi tiếng, từ chiếc tivi to đùng một cô gái đau lòng quỳ xuống trước mặt chàng trai nói: 
Tại sao tại sao lại buông tay em? 
Chàng trai lạnh lùng vô tình đẩy ngã cô gái hét lớn: 
Là cô tự tạo nghiệt!! Đàn ông chúng tôi vốn có lòng tự tôn rất lớn. Không thể để một người đàn bà lừa dối và trêu đùa mình được. Nếu yêu tôi vốn cô không nên tự lừa mình dối người về thứ tình cảm không đáng một xu này!! Buông tay!!... 
Nhược Nhược bỗng giật mình? Tình cảm không đáng một xu, thật sự không đáng một xu nào sao...? 
--------------- 
Tiếng điện thoại bất chợt rung lên, tay cô cầm điện thoại nhìn vào màn hình. Điềm Điềm?? 
“Alo? Điềm Điềm có chuyện gì vậy?” 
Cô nhẹ giọng hỏi: 
“Ừm Nhược Nhược Ngốc haha” 
Cô thấy kì lạ. Sao Điềm Điềm có thể cười như khóc vậy? Cũng đã lâu hai người không gặp nhau từ khi Điềm Điềm tới thành phố A. 
“Điềm Điềm... Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” 
“Nhược Nhược... Anh ấy đã về chỉ là... không nhận ra mình” 
“Lớp trưởng sao?” 
“Ừ, anh ấy là Chủ tịch công ty chứng khoán toàn cầu Hắc Ngôn. Tên cũng đã đổi thành Hắc Ngạo Ngôn, lý do mình không rõ nhưng... anh ấy... à Lớp trưởng đã sớm quên đoạn tình trẻ con của bọn mình. Lạnh lùng cao ngạo như Mặc Nham năm đó. May quá! Mình đã không còn nhớ!” 
Cái gì mà không còn nhớ? Cô không phải không biết, khi Lớp trưởng đi Điềm Điềm đã đau khổ như thế nào. Đêm đó, chẳng phải hai đứa đã ngồi trên cái ghế đá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-thuong/1245132/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.