Chương trước
Chương sau
Cả ba người họ nhanh chóng rút lui, nhà trọ thì hỗn độn, hết sức hoang tàn. Hai tên sát thủ lập tức phi đến chắn trước người ta, một thân đằng đằng sát khí khiến kẻ khác không dám tới gần.

Có thể cảm nhận rõ hơi thở hỗn loạn trong căn phòng trọ yên tĩnh. Ta hơi ngẩn người, có chút khó hiểu nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình. Sao nàng có thể tìm đến nơi này?

"Sao vậy? Không thể tin được sẽ gặp ta ở chỗ này sao?"

Nàng che cánh tay lại, sắc mặt hơi tái nhợt, vết máu lộ rõ trên bộ y phục màu xanh nhạt, chắc nàng bị thương khi đánh nhau rồi.

Nghe thấy giọng nói châm chọc của nàng, ta giật mình tỉnh táo, không khỏi thở dài, cười chua xót.

"Các ngươi về trước đi, ta biết nàng ấy, nàng sẽ không đả thương ta đâu!"

Hai tên sát thủ mặc áo đen dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại thấy ta liếc mắt một cái, nên đành trầm mặc lui ra. Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống này chỉ có tuân thủ.

"Cát Cánh tỷ tỷ, tỷ bị thương rồi, theo ta vào phòng băng bó một chút đi."

Cát Cánh tỷ tỷ có hơi kinh ngạc nhìn ta, giống như khó hiểu vì sao ta lại bình tĩnh đến vậy. Nàng cứ tưởng rằng ta sẽ phẫn nộ, dù sao thì chuyện ta bị Liên Thành Chích phát hiện dẫn đến cái chết của Tiểu Y cũng đều do một tay nàng làm.

Nhưng mà nàng không biết, đến bây giờ, những ký ức đó đã bay theo làn gió mất rồi. Có một số thứ sẽ không bao giờ quay lại được nữa, lòng hận thù với Liên Thành Chích còn có thể biến mất, huống chi là người chị mà ta yêu thích từ nhỏ.

Nàng không sai, ai thay đổi cũng đều do chính bản thân tự lựa chọn, bởi vì tình yêu không có sai, chỉ sai là vì nàng đã dùng sai phương pháp.

Ta định quên hết mọi chuyện, rồi bắt đầu lại một lần nữa, tất nhiên ta cũng chẳng cần phải ghi hận với nàng, mọi chuyện đều đã biến mất trong khoảnh khắc ấy.

"Cô tin ta như vậy, không sợ ta giết cô sao?"

Nàng cười lạnh, dung nhan rung động lòng người. Sau đó, nàng cầm lấy bao hành lí đặt ở một bên, rồi khoác lên vai, xoay người định rời đi.

Cuối cùng nàng nhìn ta, thản nhiên nói: "Ta xuất hiện không phải vì muốn nhận được sự tha thứ từ cô, chỉ là ta vô tình nhìn thấy cô một thân một mình xuất hiện ở nơi này. Vì sao không đi tìm tiểu vương gia? Hắn đã buông bỏ tất cả để chờ cô ở nơi đó, cô cũng rời khỏi Liên Thành Chích, không phải vì thích tiểu vương gia hay sao? Vì sao không đi tìm hắn?"

Nàng mỉm cười hối lỗi với lão chưởng quầy đang run rẩy thò đầu ra từ dưới bàn, sau đó lấy ra một ít tiền đưa cho ông ta, coi như là tiền đền bù cho việc phá hủy tài sản.

Khuôn mặt xám xịt của lão chưởng quầy đột nhiên nở một nụ cười, ngược lại ông ta còn nói cứ việc đánh, rồi vui vẻ rút lui.

Ta đi về phía Cát Cánh tỷ tỷ, không để ý đến vẻ mặt cáu kỉnh cùng chán ghét của nàng, mà giúp nàng tìm một chỗ ngồi. Ta không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ tò mò tại sao nàng lại xuất hiện ở đây vào lúc này, đáng lẽ nàng phải đang ở bên cạnh Lăng ca ca mới đúng.

"Hừ, còn không phải là vì cô. Tiểu vương gia biết được mấy chuyện kia là do ta làm. Hắn không hề quan tâm đến những thứ ta đã trao cho hắn trong suốt mấy năm qua. Hắn còn nói ta hãy rời đi và đừng xuất hiện ở trước mặt hắn nữa...... Ta biết, ta sai rồi, ta không nên làm liên lụy đến cô chỉ vì không được đáp lại tình yêu. Nhưng hắn cũng thật tuyệt tình, sao hắn có thể đuổi ta rời đi? Thương Nhi, ta chỉ là, chỉ là muốn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn không yêu ta, thì cứ để ta ở bên cạnh hắn là đủ rồi, nhưng vì sao hắn lại không thể đáp ứng một khẩn cầu nhỏ bé như vậy?"

Hốc mắt của Cát Cánh tỷ tỷ đỏ hoe. Nàng không cam lòng phẫn nộ kêu gào, cuối cùng nàng chỉ không nói gì rồi gục đầu xuống, để mặc cho nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Ta lén lút vươn tay, muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết mình có thể nói gì được đây.

Ta lúng túng rút tay về. Nàng cũng tự dùng cánh tay không bị thương của mình lau đi nước mắt, rồi đứng dậy nhìn ta cười chua chát.

"Thương Nhi, đi tìm tiểu vương gia đi. Từ khi muội rời khỏi Liên Thành Chích, ta cũng nghe được một chút chuyện, Liên Thành Chích đã chiếu cáo với thiên hạ, muội đã không còn là Vương phi của hắn nữa. Tháng sau, hắn sẽ kết hôn với tiểu công chúa mà hoàng đế Bắc Nguyên sủng ái nhất. Ân oán giữa muội và hắn đều đã chấm dứt, đừng làm tổn thương tiểu vương gia nữa. Hắn biết muội rời đi, nhưng lại không phái người đi tìm muội, bởi vì hắn mong có một ngày muội sẽ can tâm tình nguyện đi tìm hắn. Đến bây giờ, ta không thấy oán nữa rồi, chỉ hy vọng, hắn được hạnh phúc là tốt rồi, muội và hắn hạnh phúc!"

Trái tim ta hơi nhói đau. Ta cụp mắt xuống đè nén mọi suy nghĩ, không để cho nàng nhìn thấy nỗi bi thương trong mắt mình.

Nửa năm qua, ta cứ đi rồi dừng lại, càng ngày càng cách xa Viêm Kinh. Ta không để ý đến chuyện gì nên tự nhiên cũng không nghe được tin tức về hắn.

Hắn hưu ta, rồi kết hôn với một vị công chúa chân chính......

Mũi tên kia đã chấm dứt mọi ân oán, cũng chứng minh ta với hắn chẳng còn khả năng nữa rồi.

Rốt cuộc ta nên đi đâu? Không thể trở về Viêm Kinh, nơi đó không còn thuộc về ta, có lẽ là chưa từng thuộc về ta.

Đi tìm Lăng ca ca sao? Không, ta chẳng còn tư cách gì để đi tìm hắn. Ta hiểu rõ tình cảnh của hắn nên không muốn dùng tình cảm của huynh muội để cho hắn một ít hy vọng hư ảo. Chi bằng cứ đi tiếp, có lẽ đến khi mệt rồi, ta sẽ tìm thấy một nơi mà ta không muốn rời đi, rồi sống đến hết cuộc đời này.

"Cát Cánh tỷ tỷ, ta không thể tới chỗ Lăng ca ca được! Thật ra tỷ nên trở về, trở lại bên cạnh hắn. Ta nghĩ huynh ấy đuổi tỷ đi cũng chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi, tỷ hãy trở về, rồi nói dùm ta, Thương Nhi cảm ơn tình yêu của huynh, cả đời này thứ mà ta nợ huynh, sợ là không thể hồi đáp, kiếp sau, cho dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp ân tình!"

Ta vẫn nhớ rõ lúc trước, mình luôn muốn thoát khỏi Liên Thành Chích là bởi vì không phải hắn thì không lấy chồng. Nhưng đến bây giờ, sau khi thật sự rời khỏi tên nam nhân tàn nhẫn độc ác đó, ta mới phát hiện mình không biết nên làm thế nào, mới nhận ra ta đã gắn bó với hắn quá sâu rồi.

Hắn kết hôn với tiểu công chúa của Bắc Nguyên Quốc, chính là vì muốn giành được sự ủng hộ từ Bắc Nguyên. Trong nửa năm qua, cuộc chiến ở kinh thành vẫn chưa hề dừng lại, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên Liên Thành Phú lại từ bỏ ngôi vị hoàng đế của mình mà chuyển giao toàn bộ lực lượng vào trong bóng tối.

Lăng mộ của Thái hậu vừa mới xây xong đã bị hắn sai người đốt sạch. Thi thể của Thái hậu cũng mất tích. Liên Thành Chích phò tá con trai của Nam Liên Vương là Liên Thành Cẩm lên làm hoàng đế, còn hắn thì vẫn là một vị vương gia tự mình chấp chính như trước, con trai của Nam Liên Vương chẳng qua chỉ là một tên hoàng đế hữu danh vô thực.

Mặc dù người dân thấy rất khó hiểu trước việc Liên Thành Phú đột nhiên mất tích, nhưng họ đều ăn mừng vì suy cho cùng không ai muốn chiến tranh tiếp tục.

Tất nhiên, sự thật không đơn giản như vậy, thế lực cổ quái kia vẫn còn ẩn nấp, so với việc quang minh chính đại hủy diệt thì lại càng tàn khốc hơn. Thứ mà Liên Thành Phú muốn không phải là thắng lợi, mà là hủy diệt.

Tựa như năm đó hắn nói, hắn chính là hận. Hắn sẽ bắt bà ta trả một cái giá đắt vì dám tự ý đưa hắn vào cung, khiến bà ta chết không nhắm mắt. Hắn sẽ đòi lại công bằng cho mọi nỗi đau mà mẫu thân hắn đã phải chịu đựng, bắt tất cả những ai đã làm tổn thương mẹ con hắn phải trả giá!

"Thương Nhi, muội có thể đi đâu được?"

"Nơi nào cũng có thể. Cát Cánh tỷ tỷ, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt chứ? Giống như trước đâu, quên hết những chuyện không thoải mái, vẫn là tỷ muội tốt như trước?"

Ta cứ cho rằng mình đã buông bỏ hết mọi cừu hận, cứ tưởng rằng từ nay về sau mình sẽ có thể cười nói vui vẻ, vạn sự vô thường. Nhưng bấy nhiêu oán hận lại há có thể dễ dàng tiêu tan như vậy?

"Chúng ta vẫn là tỷ muội tốt, nhưng mà ta sẽ không trở về bên cạnh tiểu vương gia, hắn cũng không cho phép ta trở về đâu. Mộc Thiệu Lăng mà muội biết với Mộc Thiệu Lăng mà ta biết hoàn toàn không giống nhau. Hắn sẽ không bao giờ rút lại lời nói của mình."

Cát Cánh tỷ tỷ cười khổ, ngẩng đầu lên cố nén những giọt nước mắt đang chực rơi. Ánh mắt của nàng sáng ngời, dùng sức nắm chặt lấy tay ta rồi nói: "Tỷ tỷ cũng không biết nên đi đâu cả. Nếu Thương Nhi không biết nên đi đâu, không bằng chúng ta đi cùng nhau, đi đến nơi nào cũng được!"

Ta cười mỉm nhìn nàng, thật sự nghĩ rằng mọi chuyện đã trở lại như ban đầu. Chúng ta vẫn là hai thiếu nữ vô lo vô nghĩ, trốn ở trong Phi Yên Lâu cười đùa, không có tâm kế, không có oán hận.

Sau khi cư trú ở thành Liêu An khoảng ba ngày, ta lại tiếp tục lên đường đi về phía bắc. Càng tới gần phương Bắc, khí hậu dần trở nên lạnh hơn. Nếu không chịu được cái lạnh ở phương Bắc, ta và Cát Cánh tỷ tỷ sẽ tìm đến một cái trấn nhỏ, rồi thuê một căn nhà ở tạm, nhưng ai ngờ những chuỗi ngày yên bình lại quá ngắn, chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ.

Đó là một đêm lạnh giá của mùa đông, ban ngày có tuyết rơi dày đặc, ban đêm trời vô cùng lạnh giá. Cho dù ta và Cát Cánh tỷ tỷ đều tránh ở trong phòng nhưng cũng khó có thể chịu được cái lạnh này, huống chi là hai tên sát thủ đang ẩn nấp trong bóng tối. Cuối cùng ta quyết định dọn dẹp một gian phòng sau đó vất vả uy hiếp, mãi mới ép được bọn họ ở trong gian phòng này.

Chợt có tiếng động lớn từ bầu trời phía bắc, pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời tối om. Ta đang muốn mở miệng khen ngợi, thì lại thấy vẻ mặt của Cát Cánh tỷ tỷ và hai gã sát thủ kia đều biến sắc.

Khi ba người họ cầm trường kiếm, ai cũng mang dáng vẻ đối địch với kẻ thù. Bấy giờ ta mới hiểu ra đây không phải là pháo hoa bình thường, mà là pháo sáng truyền tín hiệu.

Vì để phòng ngừa vạn nhất, sát thủ Lãnh Địch đã rời đi để dò hỏi tin tức. Ta với Cát Cánh tỷ tỷ cũng bắt đầu thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Có lẽ là do hành động của chúng ta quá chậm, mà cũng có lẽ là do bọn họ quá nhanh. Vô số hắc y nhân đã xông tới bao vây chúng ta, buộc Lãnh Địch phải quay về.

"Ngươi chính là Mộc Thanh Thương?"

Cầm đầu là một thiếu nữ mặc y phục màu đen. Nàng không che mặt như những người khác, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất có nét của trẻ con, dưới ngọn đuốc hiện lên một tia ửng hồng. Đôi mắt sáng ngời của nàng lướt qua hai tên sát thủ, rồi nhìn ta từ trên xuống dưới.

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lãnh Địch và Cát Cánh tỷ tỷ, ta biết được những người này sẽ không dễ đối phó. Nhưng ta càng tò mò hơn với thiếu nữ mặc đồ đen này, suốt đường đi ta chưa bao giờ để lộ danh tính của mình, sao lại bị tìm thấy được?

Trong ánh mắt của cô nương kia hiện lên vẻ hung ác, có chút khinh thường, vừa cười vừa nói: "Với bốn người các ngươi, cho dù võ công có cao cường đến mấy, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của Diệt Tình Cốc bọn ta đâu. Thông minh thì hãy giơ tay chịu trói, nếu không......"

Nàng ta thản nhiên uy hiếp. Chiếc roi mềm mại trên tay chậm rãi vụt xuống đất, không thể tưởng tượng nổi với dáng vẻ trẻ con như nàng lại có thể ra tay vô tình đến vậy.

"Diệt Tình Cốc! Các ngươi là người của Diệt Tình Cốc?"

Sắc mặt của Cát Cánh tỷ tỷ thay đổi rõ rệt. Nàng không thể tin được thất thanh kêu lên, sau đó lại nhìn sắc mặt của Lãnh Địch. Mặc dù ta chưa từng nghe nói qua về Diệt Tình Cốc, nhưng với tình thế này, chúng ta bốn người muốn lao ra khỏi vòng vây cũng là chuyện không có khả năng, càng không nói việc bọn họ còn có một người trói gà không chặt như ta.

Ta cố trấn định lại, miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt, có chút bất đắc dĩ khẽ hỏi: "Xin hỏi cô nương, không biết cô tìm Thanh Thương có chuyện gì? Thanh Thương tự nhận là chưa từng có giao du với người của Diệt Tình Cốc!"

Nàng ta nhướng mày, cong môi cười lạnh, khẽ gật đầu: "Đúng như lời ngươi nói, chúng ta chưa từng gặp nhau, chẳng qua, cốc chủ của bọn ta muốn mời ngươi tới cốc thôi! Nếu như ngươi thông minh, thì hãy bảo những người này lui ra, ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ không động đến tính mạng của ngươi. Nếu ngươi phản kháng, thì đừng trách ta vô tình!"

Nàng phất tay với Hắc y nhân đứng ở phía sau. Hắc y nhân kia nhanh chóng bày ra trận thế vây khốn chúng ta lại. Ta bất lực thở dài, với tình thế này, cho dù có thoát ra khỏi vòng vây, thì kiểu gì cũng sẽ bị thương. Ta nhìn về phía Lãnh Địch muốn hỏi bọn họ có bao nhiêu phần nắm chắc, nhưng chỉ thấy khuôn mặt hắn không đổi sắc, kiên quyết nói: "Tiểu thư yên tâm, bọn ta phụng mệnh của quân thượng. Cho dù có phải liều mạng thì cũng sẽ bảo vệ cho cô an toàn!"

"Ha ha, không màng sống chết hả. Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn thoát ra khỏi trận pháp tuyệt tình của bọn ta hả, đúng là người si nói mộng! Mộc Thanh Thương, cốc chủ muốn bọn ta lấy lễ tướng đãi*, mời ngươi tới làm khách, ngươi nên tự cân nhắc đi!"

*Lấy lễ tướng đãi: đối xử lịch sự

Ta hiểu ý của Lãnh Địch, cho dù có phải liều mạng bảo vệ ta, ngay cả Cát cánh tỷ tỷ từ nhỏ đã đi theo Lăng ca ca, gặp qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, cũng thấy khiếp sợ trước trận pháp này, ba người bọn họ làm sao có thể là đối thủ được.

Chưa kể, như lời nàng nói "lấy lễ tướng đãi". Cho dù có mục đích gì thì ta cũng phải đi thôi. Trên đường đi bọn họ bảo vệ ta, chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ cực. Sao ta có thể để bọn họ chết cùng mình được, như vậy không đáng!

"Thương Nhi, nếu muội đi, thì tỷ cũng đi!"

Cát Cánh tỷ tỷ vừa định tiến lên thì đã bị giữ chặt. Nàng nhìn ta bằng vẻ cố chấp, cũng sớm đoán được tâm tư của ta.

"Không cho tỷ đi cùng, thì muội cũng không được đi. Cho dù có phải liều mạng thì đã làm sao!"

"Tiểu thư, không thể đi! Diệt Tình Cốc này nổi tiếng là nơi hiểm ác. Ta vẫn phụng mệnh của quân thượng, sao có thể để cô rơi vào miệng cọp?"

Lãnh Địch đứng chắn ở trước mặt ta. Khuôn mặt đó vẫn chưa từng có biểu cảm nào khác. Cho dù bọn họ là sát thủ, hai tay dính đầy máu tươi thì ít ra bọn họ còn có nghĩa khí hơn mấy tên giáo chủ tự xưng là chính nghĩa kia.

"Này? Ta nói rốt cuộc ngươi có đi hay không? Cốc chủ của bọn ta không có nhiều thời gian để chờ như vậy đâu. Nếu ngươi không ra quyết định, thì bọn ta buộc phải giết bọn họ, mà ngươi thì vẫn phải đi thôi!"

Nàng ta có chút không kiên nhẫn mà vung vẩy chiếc roi mềm mại trên tay, gió thổi vùn vụt. Ta siết chặt cánh tay của Cát Cánh tỷ tỷ, rồi nhìn hai người Lãnh Địch đang đứng ở trước mặt ta.

Kiên định nói: "Ta muốn đi! Còn hơn là chờ các ngươi chết rồi để bị bọn họ bắt. Ta đi như vậy, không phải là không tin tưởng các ngươi, mà vì ta đã nợ hai người quá nhiều. Sau chuyện này, hai người cứ trở về chỗ của quân thượng đi."

Hai người kia nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng không nói gì nữa, mà chỉ đi theo sau ta.

Nàng ta hừ hừ, lớn tiếng nói: "Sớm quyết định có phải tốt không? Các ngươi cũng biết thức thời đấy! Những người khác chú ý cho ta, cốc chủ muốn chúng ta lấy lễ tướng đãi, tuy ta không biết cái gì là lấy lễ tướng đãi, nhưng đừng để bọn họ bị thương là được, mang người về cốc!"

Bọn ta bị bịt kín mắt, họ nói không thể để cho người ngoài biết được đường đi tới Diệt Tình Cốc, cho nên bọn ta phải nghe theo họ mà thôi.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ, xe ngựa bỗng dừng lại, ta được cởi khăn bịt mắt ra. Hiện ra trước mắt là khu rừng xanh tươi, rõ ràng bây giờ đã là mùa đông, tuyết trắng phủ đầy con đường, vậy mà nơi này lại giống như là thiên đường.

Đi dọc theo bậc đá dẫn đến đỉnh núi, ta lại gặp cô nương kia. Nàng ta mang dáng vẻ kiêu hãnh, trong miệng tấm tắc khen: "Có phải kinh ngạc lắm không? Ở bên ngoài kia tuyết rơi tán loạn, vậy mà trong Diệt Tình Cốc vẫn đang là mùa xuân. Nơi này á, mọi người đều nói Diệt Tình Cốc giống như địa ngục trần gian. Nhưng mấy cái tên ngu dốt ấy làm sao có thể biết được Diệt Tình Cốc đẹp đến nhường nào. Tuy tính tình của cốc chủ không được tốt lắm, nhưng ngài đối với bọn ta không tệ. Địa ngục trần gian cái rắm! Thấy dáng vẻ của bọn ngươi lúc trước chắc cũng nghe được mấy lời đồn từ bên ngoài rồi, bây giờ thấy như thế nào? Đây là một nơi yên bình, cô muốn sống ở đây mãi không? Thật ra, lý do những người đột nhập vào cốc không thoát ra được không phải bởi vì bị yêu quái ăn thịt đâu, mà vì bọn họ tự nguyện ở lại chỗ này."

Trên đường đi, cô nương kia không ngừng lải nhải, cố gắng nói cho chúng ta biết Diệt Tình Cốc tốt đến nhường nào, đâu còn cái vẻ kiêu ngạo ngang ngạnh như trước, nhìn ra thì cũng là một cô gái đáng yêu.

Đi được một lát, bọn ta được đưa tới một tòa nhà hùng vĩ, tứ phía đều bị bao vây, chỉ có một khoảng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.