Chỉ trong chớp mắt, mùa thu đã đến, những chiếc lá rụng như những cánh bướm đầy màu sắc bay theo làn gió đi khắp bầu trời, cuối cùng lại rơi xuống Thính Thủy Các. Ta ngồi yên ở trước cột đá, vươn tay gỡ chiếc lá bị vướng vào mái tóc, rồi lặng lẽ ngắm nhìn.
Dường như vào lúc này, khung cảnh hoang vắng của sân vườn lại càng trở nên đẹp hơn. Ta sống một mình ở trong Thính Thủy Các đã hai tháng rồi, không có ai khác đến đây, ngoại trừ hạ nhân đem đồ ăn đến cố định nửa tháng một lần. Ngoài đọc sách và vẽ tranh ra thì không có thứ gì có thể quấy nhiễu đến ta, cuối cùng ta cũng nhận được sự thanh bình mà mình đã chờ đợi từ lâu.
Ta thuận tay nhặt quyển sách nằm ở bên cạnh lên, lật xem nhưng lại giật mình. Bọn hạ nhân ngoài việc gửi đồ ăn ra, thì lần nào họ cũng mang theo rất nhiều những tập thơ xưa, mặc dù không phải do ta phân phó nhưng cũng đoán được là do ai làm. Nhưng ta chỉ vờ như không biết, cũng không muốn nghĩ đến người đó nữa.
Sự quan tâm và dịu dàng của hắn đến quá muộn, trái tim ta đã chết rồi. Trong quá khứ không phải ta không mong đợi, nhưng cuối cùng nó lại bị bóp chết bởi những tổn thương.
"Khởi bẩm Vương phi, nô tỳ mang đồ tới cho ngài!"
Từ bên ngoài Thính Thủy Các truyền đến tiếng gọi mềm nhẹ của một tỳ nữ, đột nhiên ta nhớ rằng đã qua nửa tháng kể từ khi nàng ta tới đây rồi.
"Vào đi."
Tỳ nữ này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-thiep/1192918/chuong-69-1.html