Hơi thở đầy thống khổ ngày càng tiến lại gần, dường như có thể cảm nhận được những mâu thuẫn trong nội tâm chủ nhân của nó đang cuộn chảy, bị một nỗi đau đớn xé rách cuốn lấy.Mồ hôi lạnh ướt sũng khiến lòng bàn tay đóng băng,ta nhanh chóng nắm chặt lại,như nắm lấy nỗi đau của hắn.
Khép chặt đôi mắt,lông mi khẽ rung động,ta muốn mở mắt ra,muốn biết rốt cục đang xảy ra chuyện gì, nhưng giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng,chặn mọi sức lực toàn thân,mồ hôi lạnh thấm ướt cơ thể, linh hồn chẳng biết đã lưu lạc tới phương trời nào.
“Ưm…. Khụ khụ…..”
“Vương gia,hay là ngài về nghỉ ngơi trước đi, Vương phi ở đây đã có bọn nô tỳ trông nom, không sao đâu ạ !”
Mấy nha hoàn không đành lòng nên nhẹ nhàng khuyên hắn,nhưng một hồi lâu cũng không thấy trả lời,chỉ loáng thoáng có tiếng ho vang lên.
Hắn rốt cục sao vậy? Dường như rất đau khổ, là bị bệnh sao?
Sau lúc lâu yên tĩnh, khi ta nghĩ tất cả mọi người đều đi ngủ hết,thì lại có tiếng bước chân rất khẽ truyền đến,một nam nhân cố hạ thấp giọng khẽ nói: “Chủ tử,sứ thần Thiên Thục Quốc muốn được gặp Vương phi, sau đó mới rời đi!”
Là giọng của Thính Phong,thị vệ từng muốn lấy tính mạng của chính mình ra để cứu ta .
Điều khiến ta kinh ngạc là,như lời hắn nói,sứ thần Thiên Thục Quốc định rời khỏi sao? Vậy bây giờ là lúc nào rồi? Ta hôn mê đã bao lâu?
Ta thấy hơi lo lắng,cố gắng giãy dụa, muốn tỉnh lại,muốn đi tìm Yến Tây Ca,bảo hắn giúp ta mang một phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-thiep/1192897/chuong-52.html