Nhìn thấy vẻ mặt phòng bị của ta,hắn cười tự giễu,cường ngạnh giữ lấy đầu ta, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương.
Đau xót khiến ta khó chịu nhíu mi, cắn chặt môi mới kìm nén được tiếng kêu đau của mình. Đôi mắt hơi hướng lên âm thầm dò xét hắn, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hấp dẫn,chăm chú của hắn đang bôi thuốc cho ta
Nam nhân này nếu không tàn bạo lạnh lùng,không mang gương mặt âm trầm như thế, thì quả thật rất có mị lực ….
Khó trách có vô số tiểu thư Viêm kinh ái mộ hắn, nếu không phải đã biết nội tâm hắn đen tối,chỉ e là ta cũng đã bị vẻ bề ngoài này mê hoặc.
“Làm sao vậy?Có phải bị phong thái của bổn vương làm cho khuynh đảo rồi không?”
Hắn cười nhạo nói vang bên tai ta, khiến ta hoảng hốt lui về phía sau, gương mặt nóng ran lên….
Ta khẽ thở dài, cười mình đã nhìn hắn đến ngây dại, chẳng lẽ đã quên những đau đớn hắn gây ra sao?
Hai tay hắn vươn ra định kéo ta lại,nhưng ta nhanh chóng tránh được,cố gắng hết sức đứng dậy,lùi sang bên cạnh.
Không để tâm tới ánh mắt đau đớn của hắn,ta nhẹ giọng nói: “Vương gia, Thương Nhi hơi mệt,Vương gia cũng về sớm nghỉ ngơi đi!”
Không đợi hắn đáp lại,ta liền xoay người bước vào bên trong, nhưng trong nháy mắt hắn đã xông tới chặn trước mặt,làm ta kinh hách lui lại
Kéo lấy cánh tay của ta,hắn nở nụ cười nhẹ nhàng mà tà mị, ánh mắt ái muội ngừng trên cơ thể ta, khiến ta nổi cả da gà.
“Về ư?Về làm sao được chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-thiep/1192890/chuong-45.html