Đã nhiều ngày nay tâm trí luôn thấp thỏm không yên,mòn mỏi mong ngóng,cuối cùng cũng đến ngày tiếp đón sứ thần Thiên Thục Quốc.
Ta sợ, không biết nên dùng tâm tình thế nào đối diện với cố nhân, càng không biết, sau khi gặp lại,liệu có không kìm nén được mà bỏ mặc tất cả không?
Đúng vậy, ngày ngày mong nhớ, cùng với cuộc sống khổ sở hiện tại, khiến ta nảy sinh ý định bỏ trốn.Nếu không phải sợ việc mình trốn đi sẽ làm quan hệ vốn gay gắt giữa hai nước có chuyển biết xấu,thì ta đã sớm bỏ mặc hết thảy ân oán, xa chạy cao bay từ lâu
Nhưng không thể không đối mặt với sự thật, Duệ khâm Vương phủ canh phòng cẩn mật, một nữ tử non nớt như ta, muốn thoát đi thì quả thật nói dễ hơn làm.
Đang một mình dùng bữa tối ở Thính Thủy Các, bỗng nhiên lại suy nghĩ mơ hồ, không biết mình còn có thể làm gì.
Điều làm ta cảm thấy nực cười đến đáng châm chọc là, bản thân giống như một nữ nô đáng thương, suốt ngày ở yên một chỗ chờ đợi chủ nhân đến, thừa nhận hận ý và trừng phạt của hắn
Ngồi ở bậc thềm trước cửa, cảm nhận làn gió thanh lương lạnh lẽo phất lên gương mặt,không khí vô tình mang theo hương hoa, không quá nồng nàn nhưng lại khiến trăm nỗi sầu trong lòng dần trở nên dịu bớt.
Dưới ngọn đèn ảm đạm, ánh mắt ngập tràn đau thương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm giác ‘cảnh còn,người mất’ càng thêm mãnh liệt.
Chậm rãi nhấc cổ tay, muốn tháo chiếc khăn che mặt để hít thở không khí, nhưng chưa kịp chạm đến khăn, khóe mắt lại không thể không thoáng nhìn chiếc vòng ngọc nổi lên tơ máu kia
Ta nhẹ nhàng ngắm chiếc vòng,trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ quái, tim đập nhanh hốt hoảng
Ngơ ngác nhìn vòng ngọc,cố đoán thân phận của nam tử mặc bạch y kia, nhưng nghĩ đến nát óc,thì mười bốn năm cuộc đời ta chưa từng xuất hiện gương mặt ấy
Hắn có mục đích gì ? Vì sao lại xuất hiện ở Viêm kinh? Ngày ấy gặp trên đường, ý cười lóe lên rồi chợt biến mất đó khiến ta lạnh lẽo đến rùng mình.
Giơ vòng tay lại gần trước mắt, ta cẩn thận nghiên cứu xem, vì sao chiếc vòng này không khác gì vòng ngọc bình thường, nhưng sao làm cách nào cũng không thể cởi ra?
Nhìn mãi,đồng tử co rút lại, ta có chút khó tin đứng bật dậy, bước nhanh vào phòng, đứng dưới ngọn đèn soi chiếc vòng dưới ánh sáng, nhìn thật kỹ
Đôi mày nhíu chặt, sắc mặt cũng càng thêm khó coi, cơ thể không rõ là bởi sợ hãi hay phẫn nộ mà đột nhiên run rẩy
Phần da trên cổ tay bị chiếc vòng ngọc chạm vào, không hiểu sao lại xuất hiện một mạch máu đỏ nhợt nhạt,tuy không rõ lắm nhưng lại khiến lòng ta dâng lên nỗi khủng hoảng trước nay chưa từng có
Cổ tay vốn trắng noãn sao đột nhiên lại có thứ này chứ?!
Ta dùng sức xoa nắn, muốn xóa cũng không xóa được, tơ máu kia vẫn cứ nổi lên như muốn khảm sâu trong da thịt
Nhìn kỹ lại, tơ máu đó giống như có linh tính vậy, cứ tự do di chuyển như có sinh mệnh, chỉ chực lao ra khỏi chiếc vòng để tiến vào cơ thể ta
Ta hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt cũng đỏ ửng lên, tức giận xen lẫn bất lực dùng sức cố tháo chiếc vòng, nhưng chẳng có gì thay đổi, mặc cho ta dùng sức thế nào, chiếc vòng đó vẫn khảm chặt trên tay,không thể thoát ra được
Dù cho cổ tay bị chà xát đến rách da, chảy máu,chiếc vòng vẫn lặng yên nơi đó, giống như đang cười nhạo ta không biết lượng sức.
Ta dùng hết sức đập mạnh chiếc vòng lên bàn, tự làm mình đau đớn, vòng tay vẫn hoàn hảo không xây xước gì.
Tơ máu đỏ thẫm uốn lượn trong sắc ngọc xanh, hiện lên vẻ ma quỷ,linh tính mách bảo ta đó là một loại tà môn rất lợi hại
Nam nhân kia……
Không, không được, nhất định phải nghĩ cách vứt bỏ chiếc vòng này, nếu đợi đến lúc tất cả các tơ máu xâm nhập vào làn da,thì dù không biết sẽ xảy ra hậu quả gì,nhưng nhất định sẽ có kẻ vui mừng hưởng lợi…
Ta vô thố xoay người, muốn tìm thứ gì đó để phá bỏ chiếc vòng, nhưng vừa xoay người lại thì đã bị bóng đen bất ngờ đứng phía sau làm cho kinh hãi, ta kêu lên hốt hoảng rồi vội lui về đằng sau, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Liên Thành Trích phản xạ nhanh hơn, lập tức kéo lấy ta, không chờ ta kịp ổn định nhịp thở đã bị hắn ôm chặt lấy
Đầu váng mắt hoa không biết phải phản ứng ra sao, ta để mặc cho hắn ôm, chịu đựng hai sự đả kích như thế này,ta không kìm nén được,cứ thế lặng lẽ rơi lệ trong lòng hắn
“Có chuyện gì vậy ? Nàng đang làm tổn thương chính mình đó!”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai, ngữ khí tựa như đang trách móc, khiến ta rất đỗi kinh ngạc.
Ta lẳng lặng buông ống tay áo xuống để giấu chiếc vòng tay, nâng ánh mắt đẫm lệ ngước lên nhìn hắn, cố tìm kiếm chút biểu hiện khác thường trên gương mặt đó
Nhưng ta đành bỏ cuộc,vì sau một lúc lâu, ngoại trừ vẻ mặt nghiêm nghị quen thuộc , trên mặt hắn không có một chút dị thường nào, có điều ánh mắt lại thâm sâu và lạnh lẽo hơn mọi khi
Ta cúi đầu cười nhạo, cười chính mình si tâm vọng tưởng.Muốn thoát khỏi cái ôm của hắn,càng giãy dụa càng bị hắn ôm chặt lấy.
Tim chợt đập nhanh hơn, có chút sợ hãi,ta rất sợ ở cùng hắn, nhất là khi vẫn đang duy trì tư thế đầy mờ ám này
Hắn tuy là phu quân của ta, nhưng trong mối quan hệ này ,dù ta thản nhiên đến mấy cũng không quên đi được…những gì hắn thương tổn ta vẫn đọng lại rõ ràng,cả trên người lẫn trong lòng đều âm ỉ đau.
“Không, không có gì, ngươi…sao ngươi lại ở đây?!”
Ta cố trấn định giọng nói, cực lực che giấu sự sợ hãi trong lòng, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng đã thấy hối hận
Nơi này vốn là của hắn, ta cũng chỉ là kẻ lệ thuộc vào hắn, hắn xuất hiện ở đâu thì sao đến lượt ta quản!
Hắn nâng cằm ta lên,đôi mày kiếm nhíu lại, sắc mặt có chút âm trầm, lạnh giọng hỏi: “Thật sự không có gì sao? Nếu bổn vương phát hiện nàng nói dối, thì nàng cũng biết hậu quả đấy!”
Ta mím môi,cổ họng nghẹn lại nhưng vẫn ép mình nở nụ cười, tăng tính chân thật của lời nói
“Thật sự không có gì, nô tì tất nhiên không dám!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, thô lỗ đẩy ta ra, lạnh lùng nhìn ta rồi xoay người đi sang bên cạnh, thân mình tao nhã, đôi mắt hơi hơi nheo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ta bất an đứng đó, đợi hồi lâu cũng không thấy hắn nói chuyện,cũng không có thêm hành động gì, trong lòng ta càng lo lắng.
Bên ngoài sắc trời dần dần trầm xuống, mà hắn vẫn không có ý muốn rời đi, ta không khỏi có chút sợ hãi, sợ hắn bắt ta thực hiện nghĩa vụ của thê tử..
Biết rõ gả cho hắn thì việc này đó là bình thường, nhưng ta chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý thật tốt, để cộng chẩm với một nam nhân vừa hận ta lại vừa khiến ta đau đớn.
“Lại đây, đến trước mặt bổn vương!”
Ta run rẩy kịch liệt, kinh hãi nhìn về phía hắn, chút bối rối trong ánh mắt rốt cuộc không thể che giấu nữa, đôi chân không tự chủ được lui dần về đằng sau
Dáng vẻ ma mị kia kích thích tâm trí ta, làm ta cảm thấy nguy hiểm đến cực độ,chỉ muốn trốn đi.
“Đừng để bổn vương nói lại lần thứ hai, thân là Vương phi của bổn vương,quy củ này nàng nên biết ……”
Hắn như một bậc đế vương,đôi môi khẽ cười, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào ta, trong ánh mắt lạnh băng ấy lộ ra một đốm lửa lạ thường.
“Đêm động phòng hoa chúc…… Đêm nay phải làm gì nhỉ? Trước khi sứ giả Thiên Thục Quốc tới, ta sẽ để hòa thân Quận chúa hữu danh vô thực nàng trở thành một Duệ Khâm Vương phi thực sự.”
Ta giống pho tượng đá đứng thẳng bất động tại chỗ, nhìn hắn chậm rãi đứng dậy đi về phía mình, nhìn ánh mắt sâu thẳm cùng nụ cười ôn hòa ấy,ta tựa như bị hạ cổ, không thể nhúc nhích.
“Cho nàng từng đó thời gian là đủ rồi…… Thương Nhi của ta……”
P/s : vẫn là chuyên mục quen thuộc. Pr truyện :3 . Chời ơi tui edit nhều truyện hay lém lém mà sao mấy thím chỉ xem mỗi bộ này làm tui buồn hỉu buồn hiu. Mấy thím ráng bình chọn cho mị để mị copy và edit tiếp bộ này nhean. Trong thời gian chờ có thể ghé wall mị chơi đọc truyện ahhh :3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]