Chương trước
Chương sau
Lương Tiểu Ý bực tức, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế cơn giận của mình lại, vứt chiếc túi xách lên bàn, chậm rãi dựa vào tường khoanh tay lại cười nhạo: “Anh Tô, anh lại định kiếm chuyện với tôi đấy à?” Cô nói: “Cũng được, để tôi xem xem ai kiên nhẫn hơn ai”
Một nỗi sầu không thể nào vơi trong lòng Tô Lương Mặc.
Cô đã thay đổi.
Ánh mắt anh dừng lại trên trang phục của cô. Trời đã vào hè, nhưng Tiểu Ý vẫn mặc một chiếc váy dài đến tận mắt cá chân, tay áo dài che đi đôi cánh tay cô.
Tô Lương Mặc năm lấy cánh tay của Lương Tiểu Ý kéo về phía mình một cách dễ dàng. Lương Tiếu Ý không chút phòng bị, mất cảnh giác liền bị anh kéo bởi hành động của anh, chỉ kịp “á” lên một tiếng, toàn bộ cơ thể đều nằm trong vòng tay của Tô Lương Mặc.
Vẫn mùi hương ấy, vẫn là hương thơm quen thuộc ngày nào, nhưng … đó không còn là thứ mà cô muốn nữa rồi!
“Bỏ tôi ra!” Cô bất ngờ ngước lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh Tô! Anh đừng quên anh đang ở đồn cảnh sát đó! Tôi có thể kiện anh đến thân bại danh liệt đấy anh có biết không!”
“Không sao, nếu điều đó có thể khiến em nguôi giận, vậy thì kiện đi” Đôi mắt của Tô Lương Mặc đắm đuối nhìn người phụ nữ trước mặt. Ngay cả khi giận dữ cũng không thể nào che lấp đi được vẻ xinh đẹp trên gương mặt ấy. Cô ấy nhất định không biết được rằng … bản thân mình xinh đẹp đến nhường nào!
Lương Tiểu Ý sững sờ trước thái độ bình tĩnh của Tô Lương Mặc …Thật lạ! Từ khi nào mà người đàn ông này lại có thể dẻo miệng đến vậy?
Một giây sau, Tô Lương Mặc nhân lúc Lương Tiểu Ý còn đang thẫn thờ liền giữ chặt toàn bộ cơ thể cô rồi ôm chặt cô vào lòng!
Lương Tiểu Ý có thể cảm nhận rõ ràng rằng đôi bàn tay to lớn của anh đang siết chặt lấy eo cô, khiến cô bỗng sinh ra một cảm giác ảo tưởng ảo tưởng rằng, cô là tất cả đối với anh, là bảo bối quan trọng nhất của anh!
Không! Lương Tiểu Ý ngay lập tức lắc lắc đầu! … Làm gì có chuyện người đàn ông máu lạnh, tàn nhẫn này vẫn còn quan tâm đến cô cơ chứt “Anh Tô, anh ôm đủ chưa?”
Giọng điệu nhạo báng của người phụ nữ tràn đầy sự khinh bỉ khiến cơ thể của Tô Lương Mặc không khỏi run rẩy không nói nên lời.
Lương Tiểu Ý tiếp tục mỉa mai: “Anh Tô, phiền anh buông tay ra được chứ? Làm ơn cho tôi một con đường sống đi. Tôi đã từng chết một lần rồi, may mắn lắm mới thoát khỏi cái chết, điều này cũng thật không dễ dàng gì. Vì vậy nên tôi cũng không muốn trải nghiệm chuyện này lần hai lần ba nữa đâu. Anh chắc là cũng chưa từng trải qua cảm giác đấy đâu nhỉ, nên chắc hẳn sẽ không hiểu được cảm giác sợ hãi, bất lực khi cái chết cận kề nó như thế nào đâu. Vậy nên coi như tôi xin anh, làm ơn hãy buông tôi ra.
Trong giây phút ấy, mọi cảm giác đau khổ, sống không bằng chết trước kia ùa về khiến cô cảm thấy trái tim như vỡ hàng trăm mảnh. Cô hận anh. Đúng vậy, nhưng cô còn hận bản thân mình hơn vì những hành động ngu ngốc trước kia mình từng làm.
Thế nhưng, Tô Lương Mặc bỏ qua lời nói của Lương Tiểu Ý, ôm cô ngày càng chặt hơn!
Đôi mắt của Lương Tiếu Ý dần trở nên nguội lạnh!
Đủ rồi!
Cô không muốn quay lại những ngày tháng trước đó, cô cũng không muốn gặp lại con người này! Anh lại muốn lừa dối, trêu đùa cô? Một lần là quá đủ rồi, cô sẽ không bao giờ lặp lại lân thứ hail Trong lòng Lương Tiểu Ý đang khẳng định một điều rằng Tô Lương Mặc một lần nữa lại muốn bắt đầu cái gọi là trò chơi mới của mình!
“Anh Tô! Rốt cuộc anh muốn gì!”
Ánh mắt của người đàn ông tràn ngập sự hối hận: “Anh chỉ muốn ôm em lâu hơn một chút.” Anh nói. Chỉ bằng cách này, anh mới có thể cảm nhận được rằng tất cả những điều này không phải là một giấc mơ, cô thực sự đang ở đây, đang ngay trong lòng anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.