Chương trước
Chương sau
Lúc đi qua Ngụy Quảng Thành, anh dừng bước, anh hơi nghiêng đầu, Ngụy Quảng Thành lập tức đưa tai lại gân, nghe lời dặn dò của Boss.
Ngụy Quảng Thành sau khi nghe thấy mệnh lệnh có chút kì ái của Boss, không dám có bất kì biểu cảm gì, lập tức đáp “Vâng thưa Boss”
Boss ra mệnh lệnh… Hôm nay cô Ôn này e rằng phải chịu tội rồi.
Tô Lương Mặc bước đến tầng hầm thứ 3. Nơi này có chút đặc biệt.
Ôn Tình Noãn đi theo Tô Lương Mặc, lúc bước vào nhìn thấy mọi thứ bên trong, nhất thời sững sờ.
“Lương Mặc, sao anh lại đưa em đến bể bơi?”
Đúng, không sai chút nào, đây là bể bơi.
Người đàn ông trước mặt từ từ quay người, lạnh lùng nhìn Ôn Tình Noãn, dùng giọng nói lạnh như băng ra lệnh: “Nhảy xuống”
‘What???”
Ôn Tình Noãn nhảy dựng lên.
“Lương Mặc! Anh đừng đùa nữa! Anh biết mà! Em không biết bơi! Hơn nữa em sợ nước!” Lúc nhỏ Lương Tiểu Ý từng bị đuối nước, thế nên rất sợ bể bơi, lúc nhỏ Ôn Tình Noãn cũng bị đuối nước, nhưng Lương Tiểu Ý đã dùng sức lực nhỏ bé của mình đẩy cô ta lên bờ, nhưng ngay cả đã như vậy… đến giờ Ôn Tình Noãn vẫn sợ nước.
“Nhảy xuống!” Người đàn ông nheo mắt, “Nếu cô không nhảy xuống, tôi không ngại gọi người đến “giúp cô đâu”
“Lương Mặc, đừng như vậy…
Đừng như vậy? … Hơ hơ, lúc nhà họ Ôn các người hãm hại Tiểu Ý có từng nghĩ Tiểu Ý cũng sợ không?
Tô Lương Mặc nghĩ đến lần trước đưa Lương Tiểu Ý đến tham gia tiệc hội của nhà họ Ôn, em gái của Ôn Tình Noãn ~ Ôn Tình Tuyết đã làm những chuyện tàn nhẫn với Lương Tiểu Ý, “Nếu tôi nhớ không nhầm, cái mạng này của cô là Tiểu Ý đã bất chấp nguy hiểm chết đuối để cứu lại lúc hai người còn nhỏ. Cô không phải muốn gặp Tiểu Ý sao? Vậy thì: Giày đen của anh giãm “cạch cạch” xuống đất, anh bước đến trước mặt Ôn Tình Noãn, từ trên cao nhìn người phụ nữ giả tạo, bơ môi cong lên: “Vậy thì, nhảy xuống”
“Lương Mặc, anh có ý gì?” Cái gì gọi là, cô không phải muốn gặp Tiểu Ý sao, vậy thì nhảy xuống?
Có ý gì chứ???
Đôi mắt người đàn ông từ từ tối sầm lại, từng bước từng bước đi về phía Ôn Tình Noãn, ép cô ta nhảy xuống, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của anh thật sự đáng sợ, Ôn Tình Noãn sợ hãi lùi về sau.
“Cô sẽ sớm biết tôi có ý gì” Người đàn ông nói, cơ thể to lớn vẫn dồn Ôn Tình Noãn đến gần bể bơi, Ôn Tình Noãn mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt to tròn không ngừng chớp chớp, nước mắt sắp rơi xuống: “Đừng, đừng như vậy nữa, Lương Mặc, em sợ”
Cô sợ? Tiểu Ý không sợ sao?
“Năm đó Tiểu Ý cứu cô, cô không có chút cảm kích nào sao?” Khí lạnh trên người anh tan tỏa ra xung quanh, “Xem ra cô không muốn tự mình nhảy xuống rồi” Tô Lương Mặc nói xong, rút bàn tay đút trong túi áo ra, “tách” một tiếng, anh búng ngón tay.
Cửa bỗng nhiên được mở ra.
Là Ngụy Quảng Thành, ông đem theo mười mấy người đàn ông lôi thôi nhếch nhác. Trong số đó có người hơn 30 tuổi, có người đã ngoài 50 tuổi, gần như có hết đàn ông từ 30 đến hơn 50 tuổi.
Có cao có thấp, có gầy có béo, có người có vết xăm trên người.
Ôn Tình Noãn sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Lương Mặc: “Lương Mặc, chuyện này, chuyện này là sao?”
Người đàn ông phía sau không thèm mở mắt ra, ngón tay ra hiệu cho Ngụy Quảng Thành, Ngụy Quảng Thành lập tức đi đến bên cạnh Tô Lương Mặc, giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng bể bơi trống rỗng: “Đi mời cô Ôn xuống nước”
“Vâng thưa Boss.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.