Chương trước
Chương sau
Lương Tiểu Ý vội vàng nói xong liền đi ra khỏi nhà.
Khu Nhị Hoàn, trong một tiệm cà phê có cái tên đẹp đế là Tháp Phù Đồ. Cái tên này không khỏi khiến Lương Tiểu Ý nhớ tới một bài hát của Châu Kiệt Luân… Tháp phù đồ đứt đoạn vài phần, đứt gãy cả dòng lệ người, giấc mộng hướm hơi lạnh, một chiếc đèn tàn…
Cái tên của của hàng này đã lôi kéo bước chân của Lương Tiểu Ý. Một người hiếm khi uống cà phê như cô lại đi vào một cửa tiệm cà phê.
Vừa bước vào trong cô mới nhận ra, đằng sau cánh cửa này là cả một thế giới nhỏ. Ngay giây phút đầu tiên bước vào trong mọi người tạm thời sẽ đem tất cả những ồn ào huyên náo, giao dối, tình người nóng lạnh quên hết.
“Chào chị, chị muốn uống gì ạ?” Cô vừa mới tìm được chỗ ngồi, một giọng nói có chút quen tai truyền đến từ phía sau lưng cô, thanh âm từ tính êm tai, giống như tiếng đàn Cello tươi đẹp.
Việc đầu tiên mà Lương Tiểu Ý làm chính là suy nghĩ, vừa cảm thấy có chút quen tai, cô còn chưa kịp nhớ ra là ai, cơ thể đã quay lại. Đập vào mắt cô là một người đàn ông tao nhã mặc một bộ âu phục màu xanh đậm mỏng cắt may gọn gàng, anh ta đứng sau lưng cô, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh vòm tròn chiếu xuống khuôn mặt anh ta, còn anh ta đang nở một nụ cười dễ chịu ấm áp.
“Anh Hứa?” Cô cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ gặp được bạn của Tô Lương Mặc ở chỗ này, tuy rằng cô chỉ mới gặp qua anh hai lần, nhưng anh ta lại cho cô ấn tượng cực kỳ tốt.
Khôi hài, tao nhã, một thân sĩ dịu dàng… Đây là tất cả những đánh giá Lương Tiểu Ý dành cho Hứa Thần Nhất.
“Sao anh lại là phục vụ ở đây?” Lương Tiểu Ý nhất thời thốt lên, sau đó mặt lập tức đỏ bừng… Người ta cũng chỉ hỏi cô có một câu muốn uống gì, sao cô lại có thể coi người ta thành nhân viên phục vụ chứ?
Hứa Thần Nhất đứng phía dưới chiếc cửa sổ thủy tinh màu trắng nhạt, ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt anh ta.
Anh ta nghe thấy vậy nhẹ nhàng nở một nụ cười khẽ, rất nhẹ, không sâu nhưng lại khiến người ta cảm thấy vừa đủ, nhiều hơn một chút lại thừa, bớt đi một chút lại thiếu.
Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông nở nụ cười cực kỳ ôn tôn lễ độ trước mặt, hôm nay cùng với hai lần gặp lần gặp mặt trước trên khuôn mặt trắng noãn của anh ta nhiều thêm một bộ kính vàng, dưới ánh sáng mặt trời nó càng tăng thêm khí chất nổi bật, tao nhã, thông minh cao quý của anh ta.
Không thể không nói, đây là một người đàn ông rất quyến rũ.
“Khụ khụ… Tôi nhầm anh thành nhân viên ở đây”
Lương Tiểu Ý giải thích.
Đôi môi nhạt màu của Hứa Thần Nhất nở một nụ cười khẽ khàng, giọng nói dễ nghe giống như tiếng dương cầm tao nhã lên tiếng: “Thực tế, cô cũng không có nói sai. Tôi cũng coi như nhân viên của tiệm cà phê này. Cửa tiệm này là do tôi mở”
“Thì ra là vậy!” Lương Tiểu Ý nổi lên lòng hiếu kỳ, lần đầu tiên gặp mặt, anh ta sống ở trong căn tứ hợp viện lộ ra vẻ cổ xưa kia, lần tiếp theo gặp mặt, anh ta coi như không thấy những vết sẹo trên người cô, xóa bỏ sự tự ti và không tự nhiên của cô. Mà hôm nay lần thứ ba gặp mặt, anh ta cũng thay đổi hơn so với trước kia, khí chất nổi bật nhưng cũng rất hiền lành.
“Cô Lương… Xin lỗi, tôi có thể trực tiếp gọi cô là Tiểu Ý được không? Gọi là cô có chút kỳ quái” Hứa Thần Nhất nói, cặp kính ạ vàng che đi sự khác lạ nơi đáy mắt anh.
“Đương nhiên có thể” Lương Tiểu Ý nhanh chóng tiếp nhận thiện ý của anh ta, cô có chút hiếu kỳ nói, “Anh Hứa, tên cửa tiệm này của anh rất có ý nghĩa”
Hứa Thần Nhất cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp từ ô cửa số liếc qua: “Tiểu Ý thích thì tốt” Anh ta cũng không giải thích nguồn gốc của tên, ngược lại cực kỳ tự nhiên thân mật gọi tên mụ của Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý cũng không phải chưa từng bị người khác gọi một cách thân mật như vậy, Savvy gọi cô như vậy, Tử Xuyên cũng thế, không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không nhưng khi hai chữ bình thường này được nói ra từ miệng người đàn ông phía đối diện cô lại nghe thấy chút mờ ám.
Hứa Thần Nhất quả thật rất dễ nói chuyện, anh ta nhìn có vẻ ít lời trầm mặc, nhưng nếu như anh ta muốn nói hết chuyện trời nam đất bắc. Lương Tiểu Ý vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ phát hiện, Hứa Thần Nhất có rất nhiều ý kiến đánh giá y học giống cô, người gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, người học y, nếu có thể gặp được người có lý luận giống mình đúng là một chuyện cực kỳ tốt.
Vì vậy trong vô thức, họ đã trò chuyện thêm vài câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.