Lương Tiểu Ý mỉm cười, thím Trương đúng là quan tâm chu đáo, nói thật lòng nếu như không xảy ra chuyện như thế này, cô còn không lỡ rời bỏ thím Trương.
Cô rời giường rửa mặt, tất cả mọi hành động đều rất tự nhiên, nhưng không nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng lại cảm thấy trống vắng.
Cô lắc đầu, đem suy nghĩ vớ vẩn này vứt ra sau đầu, cô tự mắng bản thân là đồ vô dụng, anh trêu đùa cô vui vẻ như vậy, cô còn nhớ nhung anh làm gì chứ. Lương Tiểu Ý đi xuống dưới lầu, cô ngay lập tức nhìn thấy thím Trương bên cạnh bàn ăn.
“Chào buổi sáng, thím Trương” Lương Tiểu Ý đi đến bên cạnh thím Trương, cười nói cảm ơn với bà: “Cảm ơn thím tối hôm qua đưa cơm lên lầu cho con, nhưng con sợ là đã phụ lòng tốt của thím rồi… Hì hì, tối qua con buồn ngủ quá, ngủ đến mức chẳng biết biết gì”
“Không phải tôi” Thím Trương đang bày đồ ăn lên bàn: “Là cậu mang cơm canh lên cho cô đấy!”
Một giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc chui vào tai Lương Tiểu Ý và thím Trương: “Thím Trương, hôm nay ăn gì thế?” Cả hai người đồng thời nhìn về phía tiếng nói, nam chủ nhân của căn biệt thự này đang kiêu ngạo đứng nơi bậc thang thiết kế theo phong cách Châu Âu, lúc này anh đang vừa sửa sang lại cà vạt của mình, vừa liếc nhìn hai người phụ nữ đứng bên cạnh bàn ăn.
Lương Tiểu Ý khẽ mím môi… Mới sáng sớm ra mặt mày đã sa sầm giống như ai đó thiếu anh mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/972927/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.