Anh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, vòng sang phía đối diện, cầm lấy bát cơm thím Trương đã chuẩn bị cho Lương Tiểu Ý.
Ánh quét mắt nhìn bàn ăn rồi cẩm đũa lên, nhanh chóng gắp thêm mấy món ăn nữa, sau đó đi lên lầu hai.
Nhưng bát cơm đặt trên bàn ăn của anh mới vơi đi một nửa.
Tô Lương Mặc đứng ngoài cửa phòng của Lương Tiểu Ý, ánh mắt anh cực kỳ phức tạp.
Sau cùng anh vẫn duỗi tay đẩy khẽ cảnh cửa trước mặt ra.
Căn phòng phía sau cánh cửa vô cùng yên tĩnh.
Anh bước vào trong dừng lại trước đầu giường cô, rồi im lặng ngắm nhìn cô một lúc. Cô đã ngủ rồi nhưng vẫn quay lưng về phía anh, dáng ngủ giống như một đứa trẻ quấn chặt lấy chăn.
Tô Lương Mặc trầm mặc đứng trước đầu giường cô, anh đứng lâu đến nỗi thức ăn trong tay đều đã nguội lạnh hết. Lúc này anh mới đặt thức ăn xuống đầu giường, vòng sang phía bên kia giường, khuôn mặt cô hầu như vùi kín vào trong chăn.
Anh duỗi tay định kéo chăn ra giúp cô, nhưng tay lại chạm phải một mảng chăn ẩm ướt.
Đầu ngón tay Tô Lương Mặc đau đớn giống như bị phỏng, anh vội vàng rụt tay lại. Nhưng sự ẩm ướt nơi đầu ngón tay giống như xuyên qua làn da anh, thấm sau vào da thịt, mạch máu. Trong nháy mắt cảm giác đau đớn bỏng cháy vô hình ấy đã dọc theo đầu ngón tay đã lan đến trái tim anh.
Anh nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt sâu thăm thẳm không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Đôi mắt ấy hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/972924/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.