“Sao có thể chứ?” Thím Trương kinh ngạc, thím Trương là một người phụ nữ nhiệt tình, bà đã cùng Lương Tiểu Ý sinh sống một thời gian, mà đoạn thời gian này chưa có sự có mặt của Ôn Tình Noãn.
Thím Trương lo lắng Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc hiểu lầm liền vội vàng nói rõ thay cô: “Cậu Tô, cậu hiểu nhầm cô chủ rồi. Hôm nay là tự cô Ôn yếu ớt kia đến đây, cô ấy vừa mới vào bước vào cửa liền kéo lấy tay của cô chủ, †ỏ vẻ cực kỳ thân thiết. Nếu bọn họ thân thiết như vậy, cô chủ sao có thể bắt nạt cô ấy được chứ?” Thím Trương nhắc tới đây, mặt bà thoáng vẻ hoài nghỉ: “Nhưng mãi một lúc sau không biết cô Ôn nói gì chọc giận cô chủ, cô chủ mới măng cô ấy không biết xấu hổ, đuổi cô ấy đi”
Ánh mắt Tô Lương Mặc thoáng vẻ nghỉ ngờ.
“Thím nói tiếp đi!”
“Ồ, được thưa cậu!” Thím Trương cẩn thận nhớ lại: “Sau đó cô Ôn kia mắng cô chủ là cái gì mà “không cần” … Ừm, đa số là các lời lẽ khó nghe” Trên mặt thím Trương toát lên vẻ kỳ lạ, ánh mắt Tô Lương Mặc càng trở nên sâu thẳm, … Không cần?
Không cần cái gì?
Thím Trương tiếp tục nói: “Kỳ lạ chính là, cô chủ cùng với cô Ôn đã cãi nhau tới mức mặt mày đỏ tía tai, nhưng không biết vì sao khi cô chủ định đi lên lầu, cô Ôn lại ôm chặt lấy cô chủ, lúc trước còn hung dữ mắng mỏ cô chủ, lúc sau lại khóc nóc nói những lời kỳ lạ. Cái gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/972922/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.