Lương Tiểu Ý không khách sáo phản bác lại: “Cút ra ngoài!”
“Lương Tiểu Ý, cô nổi điên gì chứ? Hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, vậy mà cô lại đối xử với tôi như thế này?”
Đối mặt với lời chất vấn của Ôn Tình Noãn, Lương Tiếu Ý chỉ cười lạnh: “Cô Ôn, tôi nói một lần nữa, mời cô, cứt khỏi đây, ở đây không hoan nghênh cô!”
“Cô có tư cách gì để đuổi tôi đi? Tôi là vợ sắp cưới của Tô Lương Mặc” Ôn Tình Noãn ngẩng cổ lên, trong mắt là sự khinh thường Lương Tiểu Ý: “Cô chỉ là một người phụ nữ mà Tô Lương Mặc muốn vứt bỏ mà thôi”
Một câu nói đâm vào tim Lương Tiểu Ý. Sau đó, Lương Tiếu Ý không thay đổi sắc mặt, giọng nói vang lên: “Ha ha, tôi bây giờ là vợ hợp pháp của Tô Lương Mặc, cô Ôn đến tìm chồng tôi, thật là không biết liêm sỉ!”
“Nực cười, Tô Lương Mặc chuẩn bị ly hôn với cô rồi” Ôn Tình Noãn nói: “Là cô không muốn ly hôn sao? Đúng là không biết liêm sỉ, cướp chồng sắp cưới của bạn thân, còn dám quang minh chính đại.”
Lời vừa dứt, Lương Tiểu Ý lại càng tức giận.
Cơ thể cô nhất thời lạnh thấu xương.
Bước một bước về phía Ôn Tình Noãn, dừng lại trước mặt Ôn Tình Noãn, một cánh tay nhanh như chớp kéo cổ áo chiếc váy ren màu trắng tuyết của Ôn Tình Noãn.
Ánh mắt Lương Tiểu Ý nhìn chăm chằm vào vết sẹo màu hồng phớt dưới xương quai xanh của Ôn Tình Noãn: “Cần tôi nhắc nhở cô không? Vết sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/972910/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.