Chương trước
Chương sau
“Suy nghĩ của anh thật thú vị, kẻ thù muốn vồ lấy tôi, chẳng lẽ tôi còn không biết tránh?” Lần đầu tiên cô phát hiện, mồm miệng cô cũng sắc như lưỡi dao, lời nói của cô cũng độc ác như anh, “Ồ, chẳng lẽ anh quên rồi sao, tôi không phải người thực vật đáng thương Ôn Tình Noãn đâu”
Cô cười mỉa mai, tiếng cười đó, còn cả lời nói đó, đang thể hiện sự ác độc của cô.
Sau đó, nực cười chính là Tô Lương Mặc người tự cho mình là thông minh, lúc Lương Tiểu Ý giải thích với anh, anh coi những lời nói thật của cô là biện minh, là lời nói dối của cô.
Nhưng lúc này, lúc đối mặt với người phụ nữ không còn che giấu bản thân, thản nhiên lộ ra sự “ác ủa mình, trái tim Tô Lương Mặc nhất thời như bị ngàn mũi tiêm đâm vào tim. Nghe những lời nói ác độc của cô, anh lại thấy phẫn nộ, tức giận khi cô tự hủy hoại hình tượng của mình. Tức giận cô tại sao cô lại không quan tâm đến danh tiếng của mình.
Nực cười! Đáng buồn! Đáng thương!
Ánh mắt lạnh lùng từ từ u ám, anh là Tô Lương Mặc, chuyện anh đã quyết định, không dễ dàng thay đổi, bất cứ người nào bất cứ chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến quyết định của anh!
Vì thế…
“Lương Tiểu Ý, sự độc ác của cô một lần nữa khiến tôi mở mang đầu óc. Cả đời này, chuyện xui xẻo nhất của Tình Noãn chính là gặp cô, chuyện đau xót nhất chính là làm bạn với cô.”
Anh nói xong như một con hổ đói lao về phía con cừu, Lương Tiểu Ý có chút phân tâm, phân tâm vì những lời vừa xong của anh, bị người đàn ông hung dữ lao đến, đè xuống dưới người anh, hôn ngấu nghiến, chẳng khác gì một sự trừng phạt, thô lỗ, không chút dịu dàng ngọt ngào. Một con thú hung dữ cắn xé xong, giọng nói cay độc, lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Cô, Lương Tiểu Ý, là ác mộng và điều bất hạnh của cuộc đời Ôn Tình Noãn”
Từng chỗ trong trái tim Lương Tiểu Ý lạnh lẽo, cực kì nực cười!
Anh nói cô là ác mộng là điều bất hạnh của cuộc đời Ôn Tình Noãn, anh nói ngược rồi.
Rốt cuộc ai mới là ác mộng của ai, ai mới là điều bất hạnh của ail Ôn Tình Noãn hại cô, cuối cùng trong mắt anh, Lương Tiểu Ý cô trở thành người phụ nữ độc ác.
Ôn Tình Noãn lợi dụng cô, cuối cùng trong mắt anh Ôn Tình Noãn lại là người phụ nữ dịu dàng.
Thậm chí Ôn Tình Noãn còn lén lút giả mạo cô, cuối cùng thì sao?
Cuối cùng Lương Tiểu Ý cô sắp chết rồi!
Sự thật… rất muốn nói cho người đàn ông không có tim gan này!
Tủi thân, khó chịu, đau lòng, tức giận, tất cả cảm xúc hòa vào nhau, Lương Tiểu Ý mạnh mẽ đẩy hai cánh tay người đàn ông ra, nước mắt đầm đìa, hét vào mặt anh: “Anh có biết không? Có biết không? Vì cứu anh, tôi rốt cuộc đã chịu đựng những gì?”
Trong phòng bỗng yên tĩnh, ánh mắt Tô Lương Mặc rơi lên người Lương Tiểu Ý, cái cảm giác bị anh nhìn chăm chẳm khiến cô toát mồ hôi lạnh.
Cô suýt nữa thì nói ra. Cái này có gì khác với lấy ơn báo oán chứ?
“Nói tiếp đi!” Giọng nói lạnh lùng của Tô Lương Mặc.
Giọng nói lạnh lùng này khiến Lương Tiểu Ý hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không nên nhắc đến ơn huệ với tên ác ma này.
Khuôn mặt trẻ con tràn đầy sự bướng bỉnh, hung dữ quay đầu đến chỗ khác. Cô dùng im lặng để trả lời câu hỏi của anh.
“Tôi bảo cô tiếp tục nói” Sự lạnh lẽo này khiến da đầu Lương Tiểu Ý bắt đầu tê rần.
Cô cắn chặt môi, ánh mắt có chút hối hận, sau đó là phẫn nộ.
Lương Tiểu Ý trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc nói: “Tóm lại, cái mà anh nói là báo ơn, tôi nhận không nổi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.