Chương trước
Chương sau

Chương 908
Lục Trầm khoanh tay: “Chuyện này thì tôi không quyết định được” Miệng anh ta nói như thế nhưng trong đôi mắt không có một chút ấm áp: “Ôn Tình Noãn, dù gì hai ta cũng coi như quen biết, nếu tôi là cô thì đời này đánh chết tôi cũng không xuất hiện trước mặt người nhà họ Tô nữa. Còn cô thì ngược lại, cứ thích đâm đầu vào họng súng, chậc chậc, đúng là điếc không sợ súng”
“Tôi không xuất hiện trước mặt anh ấy”
Nghe lời giải thích rụt rề của Ôn Tình Noãn, Lục Trầm “xì” một cái đầy khinh thường, khuôn mặt lại cảng lạnh lùng: “Rồng có vảy ngược, chạm đến thì ät sẽ chết, cô nghe câu này chưa?”
Ôn Tình Noãn vốn đang vô cùng sợ hãi nghe xong lời Lục Trầm nói, hai mắt cũng có chút hoảng hốt, trong miệng ni nỉ non như là lẩm bẩm: “Rồng có vảy.
ngược chạm đến thì ảt sẽ chết?… Rồng có vảy ngược chạm đến thì ät sẽ chết?
Ai là vảy ngược của Lương Mặc? Cô ta ư? Lương Tiểu Ý ư? Lương Tiểu Ý là váy ngược của Lương Mặc?”
Lục Trầm thấy cô ta đã điên cưồng không nhịn được phải nhíu mày, cặp mát hoa đào nhìn cô ta dần dần trở nên lạnh buốt: “Ôn Tình Noãn, cô đừng phát điên, đây không phải chỗ cho cô làm khùng làm điên.” Lục Trầm lùng cảnh cáo nhưng người người phụ nữ trước mắt không nghe lọt một chữ mà anh ta nói.
Đôi mắt Ôn Tình Noãn vân lên vẻ điên cưồng. Cô ta hét lên: “Sai rồi! Tất cả đều sai rồi! Sai rồi! Toàn bộ đều sai rồi! Là tôi! là tôi! Người Lương Mặc quan tâm nhất chỉ có tôi thôi! Là tôi cơ mà!” Cô ta phát điên hét về phía Lục Trầm, như một kẻ phát bệnh thần kinh cong eo gào rú “Là á Lương Tiểu Ý cướp mất hạnh phúc của tôï! Cô ta đã phá hủy cuộc đời tôi! Rồng có vảy ngược chạm đến ắt chết, Lương Mặc là rồng thì vảy ngược của anh ấy cũng nên là tôi mới đúng! Là Ôn Tình Noãn! Không phải cô ta! Cô ta là tên trộm đê hèn! Cô ta trộm mất người đàn ông đáng lẽ phải thuộc về tôi, cuộc hôn nhân của tôi, hạnh phúc đáng lẽ thuộc về tôi Dáng vẻ cố chấp của cô ta, dù khuôn mặt có xinh đẹp hơn nữa cũng không thế chống lại được biếu cảm vặn vẹo đáng sợ, nào còn thấy bộ dáng dịu dàng lúc thường ngày.
Đôi mắt của Ôn Tình Noãn trời sinh đã lớn, khi cô ta trừng mắt trông càng lớn hơn nữa, lúc này cô ta trợn ngược mắt điên cưồng gào rú thật sự khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh khủng “Trộm long tráo phượng! Tôi mới là thật! Tôi mới là thật!” Cô ta nhiều lần lặp lại câu nói này, không ngừng gào thét: “Cô ta là kẻ trộm! Lương Tiểu Ý mới là kẻ trộm!” Mỗi khi nói ra một chữ “kẻ trộm”, Ôn Tình Noãn lại siết chặt nắm tay nên mạnh lên ngực mình, dáng vẻ kia hoàn toàn như một kẻ mất trí: “Ả đê tiện Lương Tiếu Ý kia mới là tên ăn cắp không hơn không kém! Thứ lừa đảo không biết xấu hổ… Á!’ Một bóng người nhanh như sét đánh vọt ra trước mặt Ôn Tình Noãn, theo sát tiếng thét chói tai của cô ta, người đó dùng tốc độ cực nhanh tát cho cô ta một cái vang dội.
Tiếng vang của cái tát này khiến hai tai Lục Trầm cũng ong ong, anh ta sờ sở đôi tai đau đớn, nhìn một nam một nữ trước mắt này. Khi nhìn đến Tô Lương Mặc, Lục Trầm thầm hoảng trong lòng, anh ta quá hiểu người bạn cùng lớn lên từ nhỏ với mình này, Lục Trầm chỉ cần nhìn vẫn máu trong mắt và biểu cảm lạnh lẽo này là biết người phụ nữ Ôn Tình Noãn kia thật sự là đâm đầu vào đường chết rồi!
Lại nhìn sang Ôn Tình Noãn, người phụ nữ bị đánh đến ngã ngồi xuống đất, bàn tay ôm má, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay cô ta có thể thấy khuôn mặt bị đánh đang nhanh chóng sưng lên.
Ôn Tình Noãn chậm rãi ngấng đầu, khuôn mặt tràn ngập thù hận châm chảm người đàn ông đang đứng trước mặt cô ta!
Tôi không đánh người phụ nữ!” Lát sau, Tô Lương Mặc chậm chạp cất tiếng, tiếng nói lạnh lẽo như băng tuyết, sau đó lại chuyến sang âm trầm độc địa, anh đứng từ trên cao khinh thường nhìn xuống Ôn Tình Noãn: “Nhưng chính cô khiến tôi phải ra tay” Anh lại nói: “Không ngờ một người có thể ác độc như thế, kĩ năng đổi trắng thay đen của cô thật không ai bằng, nếu không phải tôi biết rõ mọi chuyện, e rắng cũng tin vào màn biểu diễn này của cô mất!”
Tôi không đổi trằng thay đen chuyện gì cả”
“Đến tận giờ này khắc này mà cô vẫn có thế trợn mắt nói dối” Tô Lương Mặc đứng trước mặt Ôn Tình Noãn, rất tỉnh táo nói: “Cô nên cảm thấy may mắn vi lần này Tiểu Ý không có chuyện gì ngoài ý muốn, bắng không, cả đời này cô cũng đừng mong có thể bước ra khỏi căn phòng tra tấn này” Nói đến đây, anh chậm rãi nhìn lướt qua người phụ nữ điên rồ đang ngồi bệt xuống sàn: ‘Bao gồm cả ông chủ người Nhật kia, không ai có thể cứu cô ra ngoài Ôn Tình Noãn hít ngược một hơi, nhưng cũng vì vậy mà kéo đến chỗ sưng trên khuôn mặt, cô ta đau đến nhíu mày, đề phòng nhìn Tô Lương Mặc: “Em không biết anh nói đến ông chủ người Nhật nào cả”
Tô Lương Mặc làm như không nghe thấy cô ta nói, lạnh lùng mở lời: “Nói đi, lần này Sada Yamaichiro đến thành phố S để làm gì? Tại sao cô lại bất cóc Tiểu Ý? Ông ta có kế hoạch gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.