Chương trước
Chương sau
Đã tới ngày Cục Dân Chính mở cửa một lần nữa, không ít người tới lãnh chứng, xếp hàng thật dài, mãi cho đến buổi tối mới có vẻ vơi bớt.
Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong tới lúc buổi tối.
Bởi vì là ngày đầu tiên, nhóm nhân viên công tác phá lệ làm đến rạng sáng hơn 12 giờ mới tan tầm.
Hai người vừa đến, lập tức thấy Trần Tái nắm tay Tô Nga đi ra.
Bốn người không ai nói gì trầm mặc đối diện nhau một lát, Lạc Thanh Phong dắt tay Tuyết Tiêu, không nhanh không chậm nói: "Giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi."
Tô Nga bởi vì những chuyện trước đó, cứ mỗi khi đối mặt với Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu sẽ nhớ tới lịch sử đen tối của mình, thật sự khó có thể đối mặt, hổ thẹn trốn ra phía sau Trần Tái.
Trần Tái cười nói: "Giới thiệu một chút, đây là mẹ của con tôi."
Lạc Thanh Phong: "......"
Tuyết Tiêu che mặt, bỗng dưng cảm giác bị thua là chuyện thế nào?
Lãnh chứng xong, trên đường về nhà, Tuyết Tiêu đột nhiên hỏi: "Anh muốn con trai hay là con gái?"
Lạc Thanh Phong đang lái xe không chút suy nghĩ đáp: "Được cả."
Tuyết Tiêu nghĩ nghĩ, nói: "Bé trai đi."
Lạc Thanh Phong nhìn cô một cái, Tuyết Tiêu nói: "Con trai chúng ta sẽ đội trời đạp đất, có thể bảo vệ cho anh."
Trong lòng Lạc Thanh Phong ấm áp.
Tuyết Tiêu nói tiếp: "Nếu là bé gái thì đổi thành chúng ta bảo vệ con bé."
Lạc Thanh Phong dừng xe lại, cởi dây an toàn, nghiêng người ôm Tuyết Tiêu vào trong lòng, cúi đầu hôn môi.
"Đừng nóng nảy, chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Tuyết Tiêu đáp lại sự dịu dàng của hắn, hừ nhẹ nói, "Anh nhìn Trần Tái đi, anh ta vừa rồi khiêu khích chúng ta!"
Lạc Thanh Phong đáp: "Chính anh ta còn chưa giải quyết xong chuyện phiền toái của nhà mình, đừng để ý đến anh ta."
Tuyết Tiêu nhớ đến Trần Cổn Cổn, không khỏi rũ mắt.
Muốn Trần Cổn Cổn lập tức đón nhận Tô Nga là không có khả năng, thời gian để một nhà ba người hoà hợp vẫn còn dài.
Buổi tối hôm nay Lạc Thanh Phong dịu dàng với cô khác thường, không phải đơn thuần phát tiết dục vọng, mà coi cô như trân bảo thật cẩn thận.
-
Con cái là lễ vật thần ban cho.
Lạc Dã được sinh vào mùa đông năm thứ hai.
Là khoảnh khắc cuối thu chuyển giao qua đầu đông, quả quýt chín rộ.
Trên mỗi hàng cây nặng trĩu quả quýt rực rỡ ánh vàng, quả quýt màu vàng cam và phiến lá màu xanh thẫm bổ trợ cho nhau, chỉ vừa nhìn qua đã thấy một cảnh sắc cực kỳ thoải mái.
Nhẹ nhàng và tốt đẹp.
Lạc Dã, người như tên, tính cách khi còn nhỏ vừa ngang vừa ngông.
Ngoại trừ ba của nó thì không có ai trị nó được.
Người bạn nhỏ lanh lợi yêu diễn kịch với Tuyết Tiêu, lần nào cũng có thể lừa mami của nó mềm lòng, nhưng vừa chuyển qua trước mặt Lạc Thanh Phong là lập tức quẫn.
Lạc Thanh Phong chỉ cần đứng yên một chỗ, lành lạnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn nó một cái, nói gì cũng không nói, đã buộc Lạc Dã thành thật ngoan ngoãn hẳn.
Cái chiêu làm nũng mỗi khi phạm lỗi với mami thì hoàn toàn không dùng được với ba.
Chỉ có một lần duy nhất thành công.
Ngày đó bởi vì cùng anh Trần sát bên nhà dùng dị năng trộm quýt bị phát hiện, Lạc Dã bị Tuyết Tiêu mắng xong rồi ném ngoài cửa nhà bắt úp tường.
Không bao lâu sau, Lạc Thanh Phong đi ra gọi nó vào nhà ăn cơm.
Đứa bé hướng ánh mắt trông mong nhìn hắn, tội nghiệp hỏi: "Ba, có phải mami không thích con đúng không?"
"Không phải." Lạc Thanh Phong nói, "Con dùng dị năng phá hết mười mấy cây quýt, mẹ con đau lòng."
Đứa bé tủi thân lên án: "Con ở trong lòng mami còn không bằng cây quýt, đó là mami không thích con còn gì!"
Lạc Thanh Phong cúi đầu, duỗi tay chùi vết nhem dính trên mặt thằng bé, nghe xong lời đó thì hơi hơi mím môi, cong thành một đường cung nhỏ.
"Mami con là lo lắng cho con chưa khống chế được dị năng mà dùng loạn, sợ rằng làm bản thân con bị thương, sự thật chứng minh là con thật sự chưa thể khống chế được, cho nên mới đốt cháy mấy cây quýt đó."
"Con luyện tập kĩ lắm!" Lạc Dã vội vàng chứng minh bản thân, "Lúc ấy là sợ bị phát hiện cho nên sốt ruột quá mới......"
Nó đột nhiên ý thức được ba đang giúp nó chùi mặt, hiếm khi có được cơ hội này, vì thế chuyện vừa chuyển, đã tủi tủi thương thương hỏi: "Có phải ba cũng không thích con đúng không?"
"Sao?" Lạc Thanh Phong cong đuôi mắt, cười như không cười.
Lạc Dã nói: "Quýt là quýt của nhà mình, nhưng con phải trộm để ăn, đó là hai người không thích con còn gì!"
Lạc Thanh Phong nhéo má nó: "Con một ngày ba bữa chỉ ăn quýt, đồ ăn vặt cũng ăn quýt, không đề phòng con ăn quýt nhiều quá bị căng chết sao được?"
"Con thích ăn quýt ——"
"Vậy thì cũng ăn vừa phải thôi."
"Ba ——"
Lạc Thanh Phong nhìn nó.
Đứa bé giang hai tay ra với hắn, hai mắt sáng lấp lánh, không giống đó giờ hay bày trò khôn lỏi, mà trực tiếp chờ mong hỏi: "Để chứng minh rằng ba thích con, ba có thể ôm con đi vào nhà không?"
Nói đến cùng chỉ là muốn ba ôm mà thôi. Lạc Thanh Phong ôm con trai vào nhà, Tuyết Tiêu ngồi ở bên bàn ăn, hất cằm với hai người, "Phạm lỗi mà còn muốn ba con ôm vào?"
Vì thế Lạc Thanh Phong thả ngay nó xuống.
Lạc Dã: "......"
Uhuhu.
Chân ngắn nho nhỏ cuối cùng vẫn phải tự mình chạy đến bên bàn ăn ngồi xuống.
Người bạn nhỏ nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Trước giờ chỉ cần làm nũng là mami đều miễn cho nó úp tường, vì sao lần này không thành.
Mãi cho đến khi lớn lên rồi mới hiểu:
Bởi vì thứ nó đốt là cây quýt mami tặng cho ba.
Cho dù sau khi thành niên đã trải qua rất rất nhiều chuyện, Lạc Dã vẫn xác định như cũ:
Ở trong lòng Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong, người bọn họ yêu nhất vĩnh viễn là đối phương.
Cả kể là con cái cũng không thể vượt qua vị trí của nhau ở trong lòng.
Trần Cổn Cổn sát bên nhà thì có sự giải thích khác với tình yêu của cha mẹ.
Lạc Dã nói: "Em cảm thấy anh đừng giãy giụa nữa, ba mẹ anh và ba mẹ em cũng cùng một dạng thôi."
"Không không không, anh ở trong lòng mẹ, chắc chắn đứng thứ nhất, không có gì để nghi ngờ!" Trần Cổn Cổn hết sức tự tin, "Anh ở trong lòng ba, chắc chắn là anh và mẹ anh mỗi người một nửa, nỗ lực tranh thủ một chút thì chắc chắn anh cũng đứng vị trí thứ nhất."
Lạc Dã trợn trắng mắt, ở trên sân bóng xinh trai vuốt ngược ba phần tóc, nói: "Em đánh cuộc với anh, đêm nay anh cứ về nhà xác nhận, nếu là thứ nhất, em giặt quần áo cho anh một học kỳ, nếu như anh bị đuổi ra khỏi nhà, anh cho em tiền tiêu vặt một năm."
Trần Cổn Cổn hừ giọng: "Nhãi con khôn lỏi, em chờ giặt quần áo đi."
Đêm đó, Trần Cổn Cổn về nhà, ở nhà hưởng thụ thời khắc êm ấm hiếm có.
Sau đó đầu óc nhảy số, hỏi mẹ của mình: "Mẹ, con và ba con ở trong lòng mẹ thì ai quan trọng hơn?"
Tô Nga nhìn bản báo cáo trong tay, đầu cũng không nâng nói: "Con đó."
Trần Cổn Cổn giơ tay làm dấu yes với Lạc Dã ở đầu bên kia.
Không khéo vấn đề này bị Trần Tái đi ngang qua nghe thấy, trong lòng trào dâng ghen tị.
Trần Cổn Cổn lập tức gọi ba mình lại, chất vấn: "Ba ba ba! Con và mẹ con ở trong lòng ba......"
Lời nói còn chưa nói xong, đã nghe thấy ba mình đáp: "Đương nhiên là mẹ con quan trọng hơn."
Trần Cổn Cổn: "......"
Tô Nga cười một cái.
Trần Tái đi đến cái bàn đối diện Tô Nga ngồi xuống, vẻ mặt cao thâm khó đoán hỏi: "Anh không quan trọng bằng nó?"
Thời gian càng về sau, người phụ nữ càng toát ra vẻ dịu dàng trầm tĩnh, người đàn ông thì càng ngày càng ấu trĩ.
Tô Nga bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tranh với nó cái gì vậy chứ?"
"Ai không thích thứ nhất? Vì sao không thể tranh?" Trần Tái hỏi lại. Tô Nga nói: "Đương nhiên anh ở trong lòng em cũng quan trọng."
"Vậy em nói đi, anh và con trai em thì ai quan trọng hơn?"
"Đó cũng là con trai anh mà, anh sao lại ấu trĩ như vậy!"
Trần Tái nhìn nàng không nói lời nào.
Tô Nga buông bút xuống dỗ người nọ, xua xua tay ý bảo Trần Cổn Cổn đi trước.
Trần Cổn Cổn: "Ba, ba ấu trĩ thật đó——"
Sau đó thằng nhóc bị Trần Tái đuổi ra khỏi nhà.
Trần Cổn Cổn đứng giữa gió lạnh ban đêm, trừng lớn mắt nhìn cửa nhà bị đóng lại, để lại cho thằng nhóc còn có một câu của ba mình, "Không giải quyết được thì con đừng hòng vào nhà."
Bên kia video, Lạc Dã đã cười lăn ra trên sô pha, thậm chí xem chán rồi cầm đi chia sẻ niềm vui với Tuyết Tiêu.
Mẹ con hai người cùng nhau cười ngả nghiêng ở trên sô pha.
Lạc Thanh Phong đi ra từ phòng bếp, bỗng thấy hai người cười đến mức sắp ứa cả nước mắt, thuận miệng hỏi: "Cười cái gì đó?"
Tuyết Tiêu cho hắn xem video.
Lạc Thanh Phong xem xong cũng cười một cái.
Lạc Dã vừa cười vừa đập bàn: "Con đã nói với anh ấy là đừng hỏi rồi, còn may là con có thể tự mình hiểu lấy, ha ha ha ha ha!"
Tuyết Tiêu hỏi nó: "Cái gì tự mình hiểu lấy?"
"Con và ba con ở trong lòng mami, nếu chọn ai quan trọng hơn, khỏi cần nghĩ, mami chắc chắn chọn ba!" Lạc Dã đắc ý dào dạt nói, không thấy một chút mất mát.
Tuyết Tiêu híp mắt, duỗi tay nhéo nhéo mặt nó, từ từ trả lời: "Không hổ danh là con trai của mami, thật đúng là thông minh."
Lạc Dã cười đã rồi, đang tính nói chuyện, bỗng nghe mami của nó nói: "Nhưng con cũng rất quan trọng, ở trong lòng chúng ta là độc nhất vô nhị."
Thiếu niên bị cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Diện mạo của Lạc Dã tuấn mỹ giống ba, tính cách thì lại giống mẹ, cả đời thằng bé không có trắc trở gì, được mọi người cưng chiều.
Vì thế sau khi tốt nghiệp xong liền đi khắp các thế giới du hành, đi thám hiểm số mệnh thuộc về anh chàng.
Được cái anh chàng thích viết thư cho người trong nhà.
Khác với thư điện tử bây giờ, trên đủ loại chất giấy hoặc bưu thiếp, lúc thì viết kín mít hết một mặt, lúc thì chỉ có ít ỏi vài con số.
To Chú Nhất Xuyên:...... (thư thăm hỏi hằng ngày về một số tính tương quan của dị năng) Còn đây là sơn tra ngọt gửi cho chị Tiểu Hồng, tin con đi, rất là ngọt luôn đó.
Mai Nhất Xuyên buông bưu thiếp xuống, trợn trắng mắt: "Dựa vào cái gì gọi anh là chú, gọi em là chị?"
Tiểu Hồng đứng đối diện với chụp ảnh của anh chàng, khung ảnh gom đủ cả vòm trời xinh đẹp và Mai Nhất Xuyên.
To Chú Hồng Phát: Đây là tinh thạch tình yêu Eros nhặt được dưới sông, dân bản xứ nói đây là tinh thạch được Á thần phù hộ, người giữ nó nhất định sẽ cùng người mình thích sống tới đầu bạc. Chú, con chỉ có thể giúp chú đến đó, cố lên!
Hồng Phát rất cảm động, ngày đó đeo luôn tinh thạch màu phấn phấn trong trong trên tay.
Cũng đồng thời bị Thịnh Viện ghét bỏ không có mắt thẩm mỹ.
To Em trai: Tinh thạch dị năng lần trước nói cho mày, giờ mày gửi trả lại đây cho anh mày, thằng nhãi thúi yêu đương cho đàng hoàng vào, anh mày đi một chuyến đã gặp tận ba cô gái bị mày bông đùa! P/s: Chăm sóc tốt cho ba mẹ và em gái đó.
Em trai bình tĩnh trả lời: "Chưa từng có mối tình nào, không rõ tình huống, anh cứ nói không quen biết em là được."
To Em gái: Bảo bối có chăm chỉ học tập mỗi ngày, hướng về tương lai không đó, tiền tiêu vặt đủ xài không, không đủ thì cứ bảo anh hai cho em, có người bắt nạt em thì cứ gọi anh hai tới, đến anh hai mà cũng không thu phục được thì nói cho anh, anh lập tức trở về!
Em gái vui vẻ trả lời: "Anh yên tâm, trong viện chúng ta không có ai đánh thắng được em!"
To Ba mẹ: Ba!!! Mami!!! Quýt nhà mình đã chín chưa? Đứa con trai đầu lòng hai người yêu nhất năm nay về nhà ăn tết nè!!!
Tuyết Tiêu đứng trước vườn quýt nhìn bưu thiếp con trai gửi về, thanh niên anh tuấn mặc đồ tác chiến, bối cảnh là rừng cây nhiệt đới, Lạc Dã cười sáng lạn với màn ảnh.
Cô quay đầu nhìn về phía Lạc Thanh Phong đang ở hái quýt nói: "Con trai gửi thư về."
Lạc Thanh Phong: "Nó bảo gì?"
Tuyết Tiêu đưa bưu thiếp qua: "Hỏi quýt ở nhà đã chín chưa, thằng bé năm nay sẽ về."
Lạc Thanh Phong nhận bưu thiếp, đưa quả quýt vàng ươm rực rỡ trong tay cho cô.
• HẾT •
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.