Tuyết Tiêu cảm thấy Triệu Sinh đúng thật không biết xấu hổ.
Thịnh Viện thờ ơ, không thèm để ý tới gã, mà nhìn Tuyết Tiêu nói: "Xin lỗi em nhiều, là chị liên lụy em."
Tuyết Tiêu lắc đầu, cảnh giác Triệu Sinh.
Triệu Sinh tùy ý cô nhìn chằm chằm, thưởng thức mái tóc của Thịnh Viện, nói: "A Viện, nhiều người như vậy, em chỉ lo sống chết của mỗi em gái em, mặc kệ hai đứa nhóc vẫn luôn che chở cho em à?"
Thịnh Viện làm lơ gã, nói với Tuyết Tiêu: "Em đừng có xen vào chuyện của chị, con đường kế tiếp để chị tự đi, sống hay chết không cần em nhúng tay quản."
Tuyết Tiêu nhíu mày, cô cảm giác Thịnh Viện nói rất nghiêm túc.
Triệu Sinh cúi đầu nhìn chị, bị Thịnh Viện làm lơ khiến gã có chút không vui.
"Cô ta muốn quản cũng không quản được." Triệu Sinh cười lạnh nói.
Thịnh Viện nói: "Gã là thằng mù."
Triệu Sinh: "......"
Tuyết Tiêu: "......"
Tuyết Tiêu ngớ người nhìn lại Triệu Sinh, gã là hình mẫu tiêu chuẩn văn nhã bại hoại, ăn mặc không chút cẩu thả, tươm tất khéo léo, một đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng ngời, trong mắt luôn chứa vài nét tươi cười lưu manh.
Nhìn thế nào cũng không thấy giống như một người mù.
"Chị...... Chị xác định hả?" Cô thật cẩn thận hỏi.
Thế này đúng là quang minh chính đại, làm trò trước mặt người ngoài.
Triệu Sinh cười khẽ, duỗi tay bóp cằm Thịnh Viện, giọng điệu mang theo chút lành lạnh: "A Viện, nói chuyện chú ý chút đi em."
Thịnh Viện chán ghét quay đầu đi, hất tay gã ra, lạnh lùng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tam-nam-chinh-hac-hoa-o-mat-the/748860/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.