Tuyết Tiêu vẫn còn nhớ rõ mình mới hỏi ban ngày.
Nếu hắn cho thuyền trở lại thì làm sao bây giờ?
Hai thằng em trả lời thế này: Lão đại yên tâm, hắn tìm không thấy nơi này đâu.
Cô cảm thấy cũng đúng, Lạc Thanh Phong sao có thể tìm được chỗ này, không có khả năng.
Cho nên cô yên tâm.
Sự thật chứng minh, cô yên tâm quá sớm.
Vĩnh viễn không cần coi khinh nam chính hỗn đản!
Mắt cô trông mong nhìn Lạc Thanh Phong bước từng bước một tới chỗ mình, xấu hổ đáp lại: "Cảm ơn gì chứ, không cần khách khí, thuyền cho anh luôn đó."
Trời ạ mày đang nói cái quái gì vậy, thật đúng là không sợ chết!
Cho hắn luôn?
Lạc Thanh Phong nhếch mày không tiếng động cười một cái, nói: "Vậy không khách khí."
Tuyết Tiêu muốn chạy, vừa quay đầu lại, thì phát hiện Mai Nhất Xuyên và Tiêu Ngũ đang mai phục phía sau giơ vũ khí hất cằm nhìn cô.
Trong mắt hai người đều cùng một phong thái "không sợ chết thì chạy đi, ông đây nả một phát súng bắn chết các người" kiêu ngạo bá đạo.
"Tự mình đi hay tôi tới dắt cô?" Lạc Thanh Phong trầm giọng hỏi.
Dắt? Thân sĩ như vậy luôn?
Tuyết Tiêu quay đầu lại, đúng lý hợp tình trả lời: "Anh dắt em đi."
Lục Mao và Hồng Phát nhịn không được cho lão đại của bọn họ một ánh nhìn kính nể.
Nếu tránh không khỏi, vậy thì nghênh đón chính diện, dù sao còn sống là còn có thể tìm cơ hội rời đi.
Tuyết Tiêu cũng bởi vậy cứ giằng co mãi với Lạc Thanh Phong.
Trăm phương nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tam-nam-chinh-hac-hoa-o-mat-the/255571/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.