So với chết đuối, vết thương trên người Thịnh Viện nghiêm trọng hơn.
Tay đấm chân đá tính ra còn nhẹ, có chỗ bị vũ khí sắc bén thương tổn và có dấu vết bị phỏng, làn da vốn trơn nhẵn phủ kín bởi những vết sẹo xấu xí.
Nhớ lại thời gian ở chung với nhau nửa năm, Tuyết Tiêu cảm thấy Thịnh Viện không tính là quá xấu, ít nhất hiện tại không xấu.
Tuy rằng luôn bất mãn với thành tích kiểm tra toán của em gái, nhưng vẫn sẽ hỗ trợ giảng bài, vô tình nhờ chị ấy như vậy mà lấy độ hảo cảm của nam chính nhanh chóng.
Dù sao hiện tại còn chưa đi vào cốt truyện, hệ thống cũng nói có thể tự do phát huy.
Chỉ là có chút đau lòng vì đã cho Thịnh Viện uống viên thuốc vạn năng mất rồi, bốn năm mới đào được mỗi ba viên.
Tuyết Tiêu giúp chị đổi quần áo xong thì hỗ trợ Lục Mao đặt người lên trên giường, vặn vặn cổ vài cái rồi nói: "Các cậu canh đi, tôi còn muốn đi xuống một chuyến nữa."
Lục Mao chần chờ: "Lão đại, trời sắp tối rồi, hiện tại đi xuống có nguy hiểm không?"
"Tới cái gì chặn cái đó." Tuyết Tiêu đáp không chút để ý, nhưng Lục Mao biết cô đã nói như vậy thì không đi không được.
Đó chính là rương bảo vật quý hiếm, vạn nhất lại đào được một viên thuốc vạn năng thì sao?
Chỉ cần còn một hơi thở, vẫn có thể giữ được mạng, cơ hội lấy được bảo bối này không thể bỏ qua.
Lúc Tuyết Tiêu đi ra ngoài nói với Hồng Phát đứng ngoài nãy giờ: "Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tam-nam-chinh-hac-hoa-o-mat-the/255563/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.