Cả ngày liên lạc không được, giờ tan làm anh đứng đợi cô cả buổi mà không thấy cô ra. Lên phòng tìm thì nhân viên khác đã nói cô về từ lâu rồi. Lái xe về nhà tìm khắp ngỏ ngách cũng không thấy đâu. Đưa điện thoại lên để gọi thì đầu dây bên kia không nghe máy, đột nhiên anh thấy sợ hãi. Trong đầu anh hiện lên nhiều suy nghĩ tiêu cực, có khi nào cô lại không từ mà biệt như trước kia không. Đang thấp thỏm lo âu thì bên ngoài cửa xuất hiện hình dáng quen thuộc. Anh vùng dậy, chạy ra ôm lấy cô. Luôn miệng hỏi : Em đã đi đâu vậy, sao anh gọi và nhắn tin cho em không trả lời.
Cô đi vào nhà, tâm trạng của cô bây giờ là khá tệ, nếu như anh nói chuyện thẳng thắn với cô thì có lẽ cô sẽ thấy dễ chịu hơn là nghe từ miệng của người khác. Không để cô trả lời, anh lại tiếp tục giải thích về chuyện hôm qua.
- Anh không hề muốn như vậy, bọn anh không có gì cả. Mẹ chỉ giới thiệu vậy thôi. Không hề có chuyện đám cưới, em nghe anh.
- Anh còn chuyện gì giấu em nữa không.?
- Không, không còn gì cả.
- Em hy vọng sau này, có chuyện gì hãy chia sẽ với em. Em không muốn nghe chuyện về anh từ người khác.
Anh ôm chầm lấy cô, luôn miệng hứa sẽ nghe lời và không dấu diếm cô chuyện gì nữa cả.
Ở nhà mẹ Vỹ Nam suốt ngày gọi cho anh bảo anh về và còn giải quyết chuyện của Mẫn Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang/2661111/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.