Cố Chiêu Diễn nhìn Lục Vân Điền đang ngồi trên sofa, nghi hoặc: “Không phải còn có Lục Vân Điền đây sao?”
“Vân Điền uống rượu.” Tôn Kiêu Kiêu giải thích.
Bình rượu trên bàn trà quả nhiên đã vơi đi phân nửa, bên cạnh bày hai chiếc ly thuỷ tinh, Lục Vân Điền ngồi ở sofa, quả thật đã say đến không còn tỉnh táo.
Cố Chiêu Diễn nhăn mày nhìn một chút tình huống hiện tại, cũng không hỏi thêm mà đáp ứng: “Được, tôi đưa em về.”
Tôn Kiêu Kiêu lấy túi xách, khoé môi ẩn hiện nét cười, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía tôi.
Trước khi đi, Cố Chiêu Diễn áy náy nói với tôi: “Anh đưa Kiêu Kiêu về trước, sáng mai sẽ quay lại.”
Có lẽ anh vẫn nhớ lời hứa ngày mai cắm trại ở đây.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, anh trở về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng tôi cũng đi rồi, chuyện dã ngoại để hôm khác đi.”
Anh có vẻ chần chờ, tựa hồ muốn nói thêm gì.
Tôi cười nói: “Thật sự là không cần, dù sao chờ khi nào có thời gian rảnh là có thể cắm trại rồi, chắc sẽ không lâu đâu.”
Cố Chiêu Diễn lắc đầu, nhìn lướt qua xe của Chu Nhược Bạch, “Cho dù ngày mai không thể cắm trại, anh sẽ đến đón em. Nếu không em về bằng cách nào?”
Tôi vốn muốn đi nhờ xe của Chu Nhược Bạch, lúc này mới phát hiện ra xe của cậu ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang-den-ben-em/3732550/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.