Không dịu dàng như trước đó, mà giống như cơn bão trước ngày biệt ly vậy. 
Bọn họ không thể chắc chắn về tương lai, không thể không chia xa, bất đắc dĩ với hiện thực, mọi thứ đều dồn vào cuộc yêu này, họ dán chặt vào nhau, dùng sức ôm lấy thân thể của đối phương, giống như làm như vậy thì có thể tiếp thêm sức mạnh. 
Sau khi kết thúc, hai người mệt lả đi, trên người dính nhớp nhưng họ không hề đi tắm, mà vẫn ôm chặt lấy nhau như cũ, cảm nhận được sự động chạm qua từng lớp thịt, đêm nay là lần thứ hai Trần Hiểu Huy ngủ lại. 
Lúc trước, để đuổi kịp tiến độ, mỗi đêm anh phải trở lại phòng làm việc điêu khắc đến khuya, lúc này đây, anh phải chìm sâu một lần, phóng túng một lần. 
Không nghĩ đến tác phẩm chưa hoàn thành, không nghĩ đến sự biệt ly sắp xảy đến, chỉ ôm lấy nhau hưởng thụ giờ phút này. 
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng mà Trần Hiểu Huy đã tỉnh lại, nói là tỉnh lại chứ đêm nay anh dường như không ngủ, chỉ mơ mơ màng màng trong lúc rạng sáng mà thôi. 
Đỗ Lam trong lồng ngực ngủ rất ngon, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mi cong vút của cô nhẹ nhàng rung động, không biết mơ thấy cái gì mà lại hừ nhẹ một tiếng, xoay phía đi, đổi tư thế gối đầu lên cánh tay anh. 
Trần Hiểu Huy vẫn không nhúc nhích, sợ làm phiền cô, bây giờ mặt cô càng kề sát cằm anh hơn nữa, anh có thể nhìn thấy vết đỏ do bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-nam-chinh/3375959/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.