Đỗ Lam vẫy tay với Trần Hiểu Huy dưới đèn đường, đồng nghiệp đi cạnh ồn ào, “Bạn trai à? Lớn lên đẹp trai quá!”
Đỗ Lam không phụ nhận.
Các cô cười ầm lên.
Tạm biệt từng người xong, cô mỉm cười đi về phía Trần Hiểu Huy.
Đèn đường mờ nhạt, đường cái ầm ĩ, khi anh nhìn thẳng, chóp mũi cao cao, hai mắt đen như mực, lưng thẳng tắp, từ thành một thế giới.
Cô đi đến chỗ cách anh hai bước, mở miệng: “Tới bao lâu rồi?”
“Vừa tới, bọn họ đều là đồng nghiệp của em sao?”
“Ừ, đều là cùng một bộ phận.” Cô quay đầu phất phất tay, người đối diện cũng phất tay lại, Trần Hiểu Huy lễ phép mỉm cười.
Đỗ Lam nói: “Anh nhìn thấy cái người Anh kia không? Anh ta là người tổng công ty điều tới từ bên Anh, anh ta không nhớ được tên người Trung Quốc chúng ta nên lần nào gọi cũng chỉ gọi một chữ.”
Một câu đơn giản lập tức khiến lòng anh dễ chịu, anh biết cô đang giải thích giọng nói vang lên trong điện thoại.
Giữa hai người yêu nhau luôn có một loại ma lực thần kỳ như vậy đấy. Cho dù trong lòng có ngàn câu vạn chữ thì cuối cùng đều bị một câu nói đơn giản của đối phương vuốt phẳng lại.”
Cứ tạm thế này đi! Hiện tại cứ như vậy đi!
Có cái gì không thể chứ!
Anh không có làm tổn thương và hãm hại bất luận kệ nào, đúng không?
Trên xe taxi, cả đường về cả hai không nói với nhau câu nào.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-nam-chinh/3373318/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.