Thời gian lướt qua rồi biến mất, cành cây lại mọc ra mầm non mới, mọi người lại mặc áo ngắn tay.
Nghỉ hè tới!
Tần Tương Hàn gọi điện thoại cho Đỗ Lam.
“Bà nội ~~”
“Lam Lam, nghỉ hè có về không?”
“Không về đâu ạ, cháu sắp lên lớp 12 rồi nên nghỉ hè phải ôn tập rất nhiều.”
Tần Tương Hàn ở đầu dây bên kia hơi mất mát, “Thời gian trôi qua nhanh quá, Lam Lam nhà ta sắp thi đại học rồi. Cháu ôn bài chăm chỉ nhé, yêu đương cũng không được ảnh hưởng tới học tập.”
“Bà nội ~~”
“Được rồi, bà nội tin cháu.”
“Bà nội phải giữ gìn sức khỏe nhé!”
“Bà biết rồi.”
Lời Đỗ Lam nói cũng là nói thật, hiện tại tất cả nội dung từ lớp 10 đến lớp 12 các thầy cô đã dạy xong rồi, nghỉ hè lần này Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy không dám thả lỏng việc học một giây nào, trung bình một ngày đều làm một đề thi thử. Số lần hẹn hò đương nhiên cũng vì thế mà giảm bớt.
Không biết có phải ảo giác hay không mà vài lần ra ngoài gần đây cô luôn có cảm giác có ánh mắt nhìn trộm mình, nhưng mà loại cảm giác này lúc có lúc không nên cô cũng không quá để ý.
Buổi chiều Diệp Mạn lái xe từ cửa tiệm về nhà, cần phải đi qua một cái ngã tư đường, thời gian này đường phố đông muốn chết, xe phía trước nửa ngày chẳng nhích nổi nên Diệp Mạn nhàm chán, bắt đầu quan sát hai bên đường.
Vừa khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-nam-chinh/3351900/chuong-26.html