Chương trước
Chương sau


Thời gian lướt qua rồi biến mất, cành cây lại mọc ra mầm non mới, mọi người lại mặc áo ngắn tay.
 
Nghỉ hè tới!
 
Tần Tương Hàn gọi điện thoại cho Đỗ Lam.
 
“Bà nội ~~”
 
“Lam Lam, nghỉ hè có về không?”
 
“Không về đâu ạ, cháu sắp lên lớp 12 rồi nên nghỉ hè phải ôn tập rất nhiều.”
 
Tần Tương Hàn ở đầu dây bên kia hơi mất mát, “Thời gian trôi qua nhanh quá, Lam Lam nhà ta sắp thi đại học rồi. Cháu ôn bài chăm chỉ nhé, yêu đương cũng không được ảnh hưởng tới học tập.”
 
“Bà nội ~~”
 
“Được rồi, bà nội tin cháu.”
 
“Bà nội phải giữ gìn sức khỏe nhé!”
 
“Bà biết rồi.”
 
Lời Đỗ Lam nói cũng là nói thật, hiện tại tất cả nội dung từ lớp 10 đến lớp 12 các thầy cô đã dạy xong rồi, nghỉ hè lần này Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy không dám thả lỏng việc học một giây nào, trung bình một ngày đều làm một đề thi thử. Số lần hẹn hò đương nhiên cũng vì thế mà giảm bớt.
 
Không biết có phải ảo giác hay không mà vài lần ra ngoài gần đây cô luôn có cảm giác có ánh mắt nhìn trộm mình, nhưng mà loại cảm giác này lúc có lúc không nên cô cũng không quá để ý.
 
Buổi chiều Diệp Mạn lái xe từ cửa tiệm về nhà, cần phải đi qua một cái ngã tư đường, thời gian này đường phố đông muốn chết, xe phía trước nửa ngày chẳng nhích nổi nên Diệp Mạn nhàm chán, bắt đầu quan sát hai bên đường.
 
Vừa khéo bên phải đường có một nhà triển lãm, hiện tại trên đó treo một băng rôn rất lớn, khẩu hiệu trên đó là “Góp nhặt nghệ thuật dân gian”, nhìn kỹ chi tiết quy tắc trên băng rôn, thì ra đây là một quảng cáo thi đấu khắc gỗ. Chị nghĩ đến một đống đồ điêu khắc của Trần Hiểu Huy ở nhà, cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, bởi với tình huống của em ấy, tương lai muốn tìm một công việc không phải chuyện dễ dàng, nếu có thể gầy dựng một mảnh trời trong giới nghệ thuật thì không thể tốt hơn nữa.
 
Diệp Mạn tìm nơi đỗ xe gần đó, đến tòa nhà triển lãm xin một tờ đơn báo danh.
 
Sau tờ đơn báo danh có thông tin cụ thể và tỉ mỉ về cuộc thi:

 
Giải Nhất: khen thưởng 1 vạn tệ tiền mặt.
 
Giải Nhì: khen thưởng 6000 tệ.
 
Giải Ba: khen thưởng 3000 tệ.
 
Cầm tờ đơn về chung cư, Trần Hiểu Huy đang nấu cơm trong bếp, Diệp Mạn thay giày, thuận tay lấy tờ đơn báo danh trong túi xách ra, đặt lên bàn cơm rồi đi vào toilet rửa tay.
 
Trần Hiểu Huy bưng cơm lên bàn liền nhìn thấy đơn báo danh, cậu cầm lên, nhanh chóng đọc lướt qua.
 
Diệp Mạn rửa tay xong, đi ra thì thấy cậu đang đọc, vì thế trực tiếp mở miệng hỏi: “Em có hứng thú tham gia không?”
 
Trần Hiểu Huy tự hỏi một lát, gật gật đầu. Từ nhỏ cậu luôn tự mày mò điêu khắc, chưa từng được học điêu khắc một cách chuyên nghiệp và bài bản, cũng chưa từng tiếp xúc với người cùng chung sở thích, cho nên cuộc thi lần này là một cơ hội. Hơn nữa, cậu nhìn vào số tiền thưởng kia, cậu vẫn luôn muốn làm điều gì đó cho các em ở viện phúc lợi. Tiểu Minh luôn muốn có một chiếc xe đạp, như vậy thì cậu bé có thể đạp xe đưa Tiểu Nam đi học mỗi ngày.
 
Chỉ còn một tuần nữa là phải gửi tác phẩm cho ban tổ chức, Trần Hiểu Huy ngồi ở bàn học ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng cậu lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút chì vẽ lên.
 
Lần này cậu không định làm một tượng gỗ đơn giản mà chuẩn bị khiêu chiến với điêu khắc phong cảnh.
 
Cảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là lúc ở Hồng Diệp Cốc, khi hai người đi bộ trên một sườn núi nghiêng nghiêng, lá phong bay lả tả, đậu trên vai, trên tóc hai người, mà Đỗ Lam thì hơi ngửa đầu, híp mắt cười nhạt, cơn gió nhè nhẹ làm mái tóc dài của cô tung bay.
 
Một khắc đó, tất cả phong cảnh xung quanh đều trở thành phông nền, đều ảm đạm nhạt nhòa so với ý cười nhạt trong khóe mắt của cô.
 
Cảnh tượng như vậy mà muốn làm trong vòng một tuần là rất gấp gáp, cũng rất mạo hiểm. Nhưng sau khi toát ra ý tưởng này thì suy nghĩ muốn hoàn thành nó rất mãnh liệt, không thể ngừng nổi.
 
Ngày hôm sau, cậu ra ngoài đi mua những tài liệu cần thiết, vừa về đến nhà đã vào phòng, bắt đầu điêu khắc ngay.
 
Một tuần này, ngoài thời gian đi học, cậu không ngủ không nghỉ để điêu khắc. Diệp Mạn biết, nhưng không khuyên can. Thời niên thiếu dùng toàn bộ sức lực để làm một việc gì đó, tương lai, cũng sẽ là một hồi ức tươi đẹp.
 
Cuối cùng, vào ngày cuối cùng báo danh, Trần Hiểu Huy hoàn thành.
 
Diệp Mạn nhìn tác phẩm điêu khắc trong tay cậu, bản khắc lớn bằng giấy khổ A5, hai bên trái phải là cây phong ngút ngàn, một thiếu niên và một thiếu nữ đi dưới tàng cây, trên sườn núi dốc. Thiếu nữ ngửa đầu mỉm cười, thiếu niên cúi đầu nhìn thiếu nữ, khóe miệng hơi cong, ngay cả lá rụng lên vai hai người cũng được khắc sinh động như thật.
 
Diệp Mạn rất chấn động, không chỉ là vì sự tinh tế và sống động của tác phẩm điêu khắc này mà còn bởi bầu không khí ấm áp, tươi đẹp của nó. Ba năm qua, các sản phẩm của em ấy luôn chất chứa sự áp lực, đè nén và sự dữ tợn.
 

Diệp Mạn vừa vui vừa tự hào, “Rất tuyệt, ở trong mắt chị, nó là tác phẩm tốt nhất.”
 
Hai mắt của Trần Hiểu Huy đỏ bừng, mấy ngày qua không có nghỉ ngơi hẳn hỏi nên trong mắt đều là tơ máu. Trái tim treo cao nhẹ nhàng rơi xuống vì những lời này của chị. Cậu mỉm cười, mang theo chút ngượng ngùng.
 
Diệp Mạn tìm một cái hộp, đặt khắc gỗ vào trong, lấy chìa khóa xe, “Đi thôi, chị đưa em đi.”
 
Trần Hiểu Huy cười gật đầu, “Vâng!”
 
Trong tòa nhà triển lãm, ở quầy lễ tân có một người phụ trách đăng ký, bên cạnh là một người đàn ông hơn 30 tuổi, phụ trách xét duyệt tác phẩm. Sau khi người đăng ký lấy số xong thì vào khu chờ.
 
Trần Hiểu Huy lấy số 121 xong thì ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, bên cạnh cậu là một người trẻ tuổi khoảng 20, dáng người rắn chắc, gương mặt bình thường.
 
Anh ta nhìn cái hộp trong tay Trần Hiểu Huy, mở miệng trước: “Này! Chào cậu! Cậu cũng tham gia thi đấu sao?”
 
Trần Hiểu Huy xấu hổ cười, “Chào anh, đúng thế.”
 
“Quá khéo, chào người trẻ tuổi, cậu 18 tuổi chưa?”
 
“Vừa đủ 18.”
 
“Khụ…..Tên anh là Trương Thành, ông nội của anh với bố của anh đều là thợ mộc nên từ nhỏ anh đã bắt đầu học khắc gỗ, em thì sao?”
 
“Em chỉ là thích điêu khắc từ nhỏ, chưa từng học điêu khắc chính quy.”
 
Trương Thành an ủi: “Vậy thì cũng không tồi rồi, có thể tham gia thi đấu lần này thì kiểu gì cũng có thu hoạch. Giám khảo lần này đều là nghệ thuật gia điêu khắc nổi tiếng trong nước, em có thể nhận được nửa lời chỉ dạy của họ thì cũng coi như lời to.”
 
“Vâng! Đúng vậy!”
 
Nhân viên gọi đến số 105, Trương Thành phất phất tờ giấy trong tay, cười nói: “A, đến lượt anh rồi, đi trước đây! Chúc em may mắn!”
 
“Anh cũng thế.”
 
Lúc tới lượt Trần Hiểu Huy, khi cậu nộp tác phẩm và tờ đơn báo danh thì nhân viên đăng ký lễ phép hỏi Trần Hiểu Huy, “Tên tác phẩm là gì?”

 
Trần Hiểu Huy suy nghĩ một lát, khóe miệng hơi nhếch lên, “Tình yêu, nó tên là ‘Tình yêu’.”
 
Nhân viên đăng ký nhìn thiếu niên và thiếu nữ được khắc trên tác phẩm, hiểu ý cười, viết tên tác phẩm lên bảng biểu.
 
Khi anh nhận tác phẩm khắc gỗ có tên “Tình yêu” này, khóe miệng cũng vô thức mang theo ý cười, tình yêu thời niên thiếu luôn làm cho người ta cảm thấy tốt đẹp mà ngây ngô.
 
Anh treo số thứ tự lên một cây phong trong tác phẩm, trên đó có viết tên tác phẩm và tên tác giả.
 
“Cậu trở về chờ thông báo nhé. Hai ngày sau buổi sơ tuyển thì sẽ có kết quả, chúng tôi sẽ thông báo cho cậu.”
 
Trần Hiểu Huy lễ phép gật đầu, “Vâng, cảm ơn anh!”
 
Trên đường trở về, mí mắt phải của Trần Hiểu Huy giật giật liên tục, trong lòng tự dưng có chút lo sợ không yên. Cậu nghĩ, có lẽ là bởi đã lâu mình không nghỉ ngơi hẳn hoi. Sau khi về đến nhà, Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam nói chuyện một lát, tiếp đó, tay cầm chặt điện thoại ngủ thiếp đi từ bao giờ, một giấc ngủ này ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau.
 
Sau khi ngủ dậy, cậu gọi điện nói chuyện với Đỗ Lam, sau đó bắt đầu nấu cơm.
 
Thời điểm Diệp Mạn về nhà thì chuông điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ.
 
Diệp Mạn nhấn nghe.
 
“Chào cô, cô là người nhà của Trần Hiểu Huy phải không?”
 
“Đúng vậy, tôi là chị của em ấy.”
 
“Là thế này, chúc mừng gia đình, Trần Hiểu Huy đã vượt qua vòng sơ tuyển, người qua vòng sơ tuyển có tổng cộng 200 người. Hai ngày sau chính thức bắt đầu thi đấu, mong các vị chuẩn bị sẵn sàng trước.”
 
“Vâng, cảm ơn!”
 
Buông điện thoại, Diệp Mạn cười nhìn cậu, “Chúc mừng em, vượt qua vòng sơ tuyển rồi, hai ngày sau chính thức thi đấu. Đến lúc đó phải điêu khắc ngay tại trường thi, em đã nghĩ ra sẽ làm cái gì chưa?”
 
Trần Hiểu Huy gật đầu, “Rồi ạ!”
 
“Vậy là tốt rồi, chị tin tưởng em.”
 
3 giờ 30 phút chiều, vẫn tại công viên cũ.
 
Trần Hiểu Huy sớm đứng ở đó chờ cô.
 
Đỗ Lam mặc một chiếc váy liền thân màu lam, trên đầu kẹp kẹp tóc mà cậu tặng, chạy từ xa tới.

 
Đỗ Lam cười hỏi cậu: “Mấy ngày nay cậu thần thần bí bí làm gì thế?”
 
Giọng nói của Trần Hiểu Huy hơi run, “Đỗ Lam…..tớ muốn nói với cậu một tin.”
 
Đỗ Lam nhướng mày, “Tin gì?”
 
Cậu hơi thả lỏng, “Tớ tham gia một cuộc thi đấu khắc gỗ, đã qua vòng sơ tuyển, ngày kia sẽ chính thức thi đấu, đến lúc đó cậu có thể tới xem không?”
 
Đỗ Lam kéo tay cậu, trên mặt là sự hưng phấn hiếm xuất hiện, “Thật vậy chăng? Thật tốt quá, đương nhiên không thành vấn đề!” 
 
“Khoảng thời gian trước cậu bận rộn là vì cuộc thi này đúng không? Thảo nào mỗi lần nói chuyện đều thấy cậu thất thần.”
 
Cậu cười cười: “Tớ xin lỗi vì không nói thật với cậu từ sớm, tớ sợ mình không qua vòng loại, nếu nói cho cậu thì lại mừng hụt.”
 
“Tớ tin chắc cậu sẽ làm được.”
 
“Nhưng mà lúc thi đấu hẳn sẽ có rất nhiều thí sinh thực lực mạnh hơn tớ, dù sao tớ chưa từng học qua trường lớp nào về điêu khắc. Nhưng mà tớ vẫn hy vọng cậu có thể tới xem.”
 
Đỗ Lam vòng tay ôm eo cậu, ngửa đầu nhìn cậu, cười đáp: “Ở trong mắt tớ, cậu là giỏi nhất!”
 
Trần Hiểu Huy cũng nhẹ ôm lấy cô, cậu chớp chớp mắt, vành tai hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ừ!”
 
Ngày thi đấu.
 
50 người được chia làm một tổ thi đấu, trong vòng 3 tiếng phải nhanh chóng hoàn thành tác phẩm.
 
Trần Hiểu Huy ngồi giữa đám thí sinh, an tĩnh khắc tác phẩm trong tay.
 
Đỗ Lam đứng bên ngoài phòng thi lẳng lặng quan sát. Đây là lần đầu tiên cô chính mắt nhìn cậu ấy điêu khắc. Cậu cúi đầu, lông mi rũ xuống, khóe miệng mím chặt theo bản năng, tay phải cầm đao khắc múa may nhanh chóng trên một miếng gỗ.
 
Khác với sự nghiêm túc ngày thường, biểu cảm lúc này của cậu rất chuyên chú, chuyên tâm, tuy trên mặt không có biểu cảm vui vẻ gì nhưng vẫn làm cho người nhìn cảm thấy tinh thần của cậu đang vô cùng hăng hái.
 
Tất cả tác phẩm dự thi của thí sinh đều được triển lãm ở một căn phòng, và cô cũng thấy tác phẩm tên là “Tình yêu” kia. Cô dùng tay vuốt v e từng tấc của nó qua tấm kính pha lê, nơi đó, đặt tình yêu của cậu dành cho mình.
 
Thời gian 3 tiếng nhanh chóng qua đi, tổ thi đấu đầu tiên đã kết thúc, các tác phẩm của thí sinh tạo ra ở phòng thi đều được tập hợp đến phòng giám khảo.
 
Tại phòng giám khảo có sự xuất hiện của hơn mười chuyên gia có uy tín trong giới điêu khắc gỗ, những người này bắt đầu chấm điểm và bình luận về các tác phẩm.

 





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.