Buổi chiều tan học, lúc các bạn trong lớp đi về gần hết thì hai người mới đứng dậy ra ngoài ăn cơm.
Tuyết còn bay phấp phới.
Hiệu sách cạnh cổng trường còn đang bật bài [ Bản giao hưởng định mệnh ] của Beethoven.
Đỗ Lam cố tình chọn một quán mì cách xa cổng trường, bên trong không có nhiều người lắm, chỉ có thưa thớt mấy học sinh.
Hai người gọi hai bát mì rồi ngồi xuống bàn, Trần Hiểu Huy lấy ly rót nước ấm cho cô.
Đúng lúc này, tiếng nghị luận của hai nam sinh ngồi bàn bên cạnh truyền đến.
“Cậu nghe tin gì chưa, khối 11 của trường ta có một thằng què, nghe nói lúc nhỏ bị giam cầm.” Nói tới đây, hắn cố tình hạ giọng, “Còn bị cái đó…..”
“Cái nào? Nói chuyện rõ ràng vào.”
“Haiz, chính là bị xâm hại đấy!”
Đỗ Lam nghe tới đó định đứng bật dậy thì Trần Hiểu Huy đã giữ tay cô lại.
Cậu nhìn cô cười cười, sau đó khẽ lắc đầu.
Lại là nụ cười này, lại là nó!
Đỗ Lam ngồi xuống lần nữa, cúi đầu nhấp một ngụm nước, khi ngẩng đầu lần nữa thì sắc mặt cũng bình tĩnh lại.
Cô hiểu.
Đi đến đâu cũng không trốn thoát.
Tiếng bàn tán bên cạnh vẫn vang lên rõ mồn một, cô nhìn Trần Hiểu Huy bình tĩnh ngồi đối diện mình, lồ ng ngực cô trống rỗng, cô nghe thấy tiếng gió lạnh thổi vù vù bên trong.
Nam sinh kia kinh ngạc hỏi: “ĐM, ghê vậy sao? Hiện tại người nọ thế nào rồi?”
“Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-nam-chinh/3351898/chuong-24.html