“…….” Bạch Hãn Vũ thấy hơi thất bại, sau khi lòng tự tin thuận lợi mọi bè với nữ sinh bị đả kích hai lần liền, còn là cùng một người.
Trần Hiểu Huy nhìn thiếu niên đẹp khai cáo ráo đứng trước mặt Đỗ Lam, nước lèo vừa uống lập tức biến thành nước chua, nghẹn ở yết hầu. Cậu nhớ rõ nam sinh kia, lần trước ở đại hội thể thao anh ta cũng bắt chuyện với Đỗ Lam, cậu ngồi xa nên không biết bọn họ đang nói gì.
Bạch Hãn Vũ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Đỗ Lam đã trực tiếp quay đầu bảo Trần Hiểu Huy: “Chúng ta đi thôi.”
Nghe thấy câu này của Đỗ Lam, đôi mắt của Trần Hiểu Huy lập tức sáng lên, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra. Cậu gật đầu, nhanh chóng bước đến chỗ cô, hai người sóng vai ra cửa. Lúc đi ngang qua Bạch Hãn Vũ, đuôi mắt của Trần Hiểu Huy cũng không liếc nhìn anh ta một cái.
Bạch Hãn Vũ quay lại chỗ ngồi, hai người bạn bên cạnh ồn ào: “Ha, cậu không thấy người ta mắt đi mày lại với thằng què kia, ánh mặt nóng rực sao mà cứ phải thò lại chịu thiệt? Vấp phải đá rồi đúng chưa!”
Bạch Hãn Vũ vuốt ve cái cốc trong tay: “Đừng nói như thế, đó là một đối thủ đáng tôn trọng!”
“Stop….”
Buổi tối Lưu Lỗi quay về khách sạn, Trần Hiểu Huy đã tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển bằng cotton, lặng lẽ đứng trước cửa sổ, thất thần nhìn bên ngoài.
Lưu Lỗi nhìn theo tầm mắt của cậu, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-nam-chinh/3351892/chuong-18.html