Trong suốt 10 ngày mất tích, Trần Hiểu Huy vẫn luôn bị gã chủ tiệm tạp hóa trung niên nhốt trong tầng hầm, xâm hại…..
Trên đường Diệp Mạn lái xe tới bệnh viện, tay cầm vô lăng cứ run lẩy bẩy, nghe điện thoại của cảnh sát gọi tới xong, trong đầu cô nổ ầm ầm. Loại chuyện như này tuy thường xuyên nhìn thấy trên tin tức, nhưng khi nó xảy ra trên người thiếu niên bị bố mẹ vứt bỏ nhưng vẫn luôn vui vẻ yêu đời, khiến trái tim Diệp Mạn đau như kim chích.
Đỗ Lam và Trình Ngọc Lan cũng nhận được cuộc gọi từ viện phúc lợi, cả nhà nhanh chóng chạy tới bệnh viện, vừa vào cổng đã thấy một thiếu niên máu chảy đầm đìa được nâng ra từ một xe cứu thương. Thân thể Đỗ Lam lập tức cứng đờ, đứng ngơ ngác nhìn xe đẩy đi lướt qua mình.
May mắn, nằm trên đó là một gương mặt xa lạ.
Đỗ Lam tiếp tục chạy vội về phía trước, trái tim cô đập như sấm, hai tai ong ong, những âm thanh chung quanh giống như chậm lại mười mấy giây mới có thể truyền vào tai cô.
Không biết chạy tới tầng bao nhiêu rồi, cô chỉ biết chạy theo Trình Ngọc Lan, cuối cùng, cũng dừng trước cửa một phòng bệnh. Cô nhận ra cô bảo mẫu lần trước, cô ấy đứng ở cửa lau nước mắt.
Đỗ Lam lấy hết can đảm, đến gần cánh cửa, cách tấm pha lê, cô nhìn thấy Trần Hiểu Huy.
Cậu nằm co ro như con tôm, rúc ở một góc trên giường bệnh mà ánh mặt trời không thể chiếu tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-nam-chinh/3351882/chuong-8.html