Cả một tuần sau đó Tô Hữu Điềm đều ở lì trong nhà, mặt tròn ra thêm đến mấy vòng.
Cổ Nhúm Lông cũng nhiều thêm cả tấc thịt, sáng sớm, nó lăn qua lăn lại trên chăn Tô Hữu Điềm, nhún nhảy, tru lên:
"Ngao!!!"
Tô Hữu Điềm không nhịn được nữa lôi nó vào trong chăn xoa nắn: "Có phải cưng không muốn cho mẹ cưng ngủ ngon giấc nữa đúng không?"
Nhúm Lông bị cô xoa vò đến độ đầu óc choáng váng, bốn cái chân ngắn cũn thò ra, ủ rũ gối đầu lên chân.
Tô Hữu Điềm đầu tóc bù xù bỏ ra khỏi chăn, liếc qua đồng hồ, đã là mười một giờ, nhịn không được thở dài một hơi:
"Aiz, mình đúng là quá sa đọa mà."
Nói đoạn, cô quờ quạng lên mặt tủ đầu giường chất đầy đồ ăn vặt các loại, lấy ra một túi sữa tươi chưa uống xong.
Nhúm Lông ăn thức ăn cho chó, ngao một tiếng phụ họa lời cô.
"Cưng còn biết tiếp lời cơ à."
Đang nói dở, điện thoại cô để ở đầu giường chợt vang lên.
Tô Hữu Điềm tay chân luống cuống lục lọi hộc tủ, đồ ăn vặt trong tủ rào rạt rơi xuống.
Rốt cuộc, cô tìm thấy điện thoại trong một túi khoai tây chiên ăn dở còn nửa.
Nhìn người gọi đến: "Thẩm Hạo Lâm?"
Cô không khỏi có dự cảm không lành.
Vừa nhận cuộc gọi, giọng Thẩm Hạo Lâm ở đầu bên kia đã truyền đến: "Thịnh Hạ, hôm nay em có thời gian rảnh không?"
Tô Hữu Điềm nắm lấy chân trước của Nhúm Lông, đáp: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh mời em uống cà phê, nhân tiện cho em một niềm vui bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/183885/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.