Chỉ nghe ùm một tiếng, Doãn San rơi xuống nước.
Cô ả sặc sụa gào lên: "Thịnh Hạ! Đồ đểu cáng!"
Tô Hữu Điềm thò đầu ra nhìn: "Xí!"
Để có thể chơi tận hứng, cả đám đều không mặc áo phao cứu sinh, Doãn San ngụp lặn trong nước, uống một ngụm nước lớn. Cậu nhân viên vẫn còn đang bị hù đến ngây ra, chưa phản ứng kịp.
Tô Hữu Điềm nguýt họ một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cứu người!"
Chị gái à, là chị đẩy người ta xuống đó!
Cậu nhân viên vuốt mặt, vội vàng nhảy xuống cứu người.
Động tĩnh bên này rất lớn, Thẩm Hạo Lâm chau mày. Nhưng ngay chính trong chớp mắt ấy, hắn chợt cảm thấy má trái đau đớn, như bị một chùy nện lên mặt, đầu ông một tiếng, hai mắt tối sầm, ngã sấp xuống đất.
Hắn lăn một vòng trên đất, đau đến không nhịn được mà rên thành tiếng.
Nước mắt không tự chủ rỉ ra, hắn gắng sức mở mắt, thấy Viên Duy đang lắc lắc tay, mặt không đổi sắc nhìn xuống hắn.
Ánh mắt lãnh đạm, khinh miệt như đang nhìn con giun con dế.
Trong lòng Thẩm Hạo Lâm căng thẳng, ngay sau đó bốc lên lửa giận ngút trời.
"Mày dám đánh tao!"
Mi mắt Viên Duy rủ xuống, không nói gì.
Sự im lặng này càng khiến cho Thẩm Hạo Lâm thẹn quá hóa giận. Hắn vùng vẫy đứng lên, hô một câu với ra đằng sau:
"Phương Trình!"
Phương Trình biến sắc, cùng hai tên bạn thân còn lại liếc mắt, siết nắm đấm một cái, mặt mày hung tợn xông lên.
Ông chủ sơn trang vung tay lên, hai tên nhân viên còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/183879/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.